Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 627



Chương 627: Mặc kệ có bao khó khăn, tôi đều ủng hộ cô

“Tôi và anh ta không có quan hệ gì rồi” Cô ta biết bất cứ ai cũng tò mò quan hệ của họ.

Nhưng sau lần này, nếu cô ta quyết định, vậy thì họ không còn quan hệ gì nữa.

Phạm Văn Đồng nghe vậy, trong mắt loé lên tia sáng. Anh ta không muốn biết chuyện giữa hai người họ, anh ta muốn biết sau này hai người họ như thế nào?

“Thật không? Nhưng hai người không phải có con gái sao?”

“Anh ấy nuôi con. Thỉnh thoảng tôi sẽ đi thăm là được” Sau này cô ta còn đặt tâm tư vào sự nghiệp nữa.

Cô ta biết như vậy là không tốt đối với Vân Nhi, nhưng cô ta không còn cách nào khác.

Giữa cô ta và Nguyễn Cao Cường đã rạn nứt, không cách nào hàn gắn.

Bàn tay mát lạnh chợt cảm thấy ấm áp, chính là Phạm Văn Đồng nắm tay cô ta. Cô ta kinh ngạc nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta mỉm cười, giọng điệu trâm thấp dịu dàng: “Mặc kệ có bao khó khăn, tôi đều ủng hộ cô”

Đào Hương Vi giương môi: “Cảm ơn” Nó xong thì cô ta lặng lẽ rút tay mình về.

Cô ta rời khỏi Nguyễn Cao Cường, không có nghĩa cô ta lập tức ở bên cạnh người đàn ông khác, nhất là Phạm Văn Đồng. Cô ta đối với anh ta không phải là thích giữa nam và nữ.

Ba ngày sau, Mộ Dung Bạch †ìm được Đào Hương Vi.

“Tổng giám đốc Cường muốn gặp cô” Anh với cô ta.

“Anh ấy muốn thế nào?” Đào Hương Vi đã có phòng bị với Nguyễn Cao Cường, không dễ gì mà đi gặp anh ta.

“Tổng giám đốc Cường muốn chấm dứt hợp đồng với cô. Hợp đồng chấm dứt về tay cô thì cô được tự do”

Đào Hương Vi không dám tin những gì Mộ Dung Bạch nói, Nguyễn Cao Cường đồng ý chấm dứt hợp đồng với cô ta? Không phải nói giỡn chứ?

“Anh… không gạt tôi chứ?” Trong lòng cô ta vẫn chưa hết bất ngờ.

“Đúng vậy” Mộ Dung Bạch tỏ ra nghiêm tan kinh ngạc nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta mỉm cười, giọng điệu trầm thấp dịu dàng: “Mặc kệ có bao khó khăn, tôi đều ủng hộ cô”

Đào Hương Vi giương môi: “Cảm ơn” Nó xong thì cô ta lặng lẽ rút tay mình về.

Cô ta rời khỏi Nguyễn Cao Cường, không có nghĩa cô ta lập tức ở bên cạnh người đàn ông khác, nhất là Phạm Văn Đồng. Cô ta đối với anh ta không phải là thích giữa nam và nữ.

Ba ngày sau, Mộ Dung Bạch †ìm được Đào Hương Vĩ.

“Tổng giám đốc Cường muốn gặp cô” Anh ta nói với cô ta.

“Anh ấy muốn thế nào?” Đào Hương Vi đã có phòng bị với Nguyễn Cao Cường, không dễ gì mà đi gặp anh ta.

“Tổng giám đốc Cường muốn chấm dứt hợp đồng với cô. Hợp đồng chấm dứt về tay cô thì cô được tự do”

Đào Hương Vi không dám tin những gì Mộ Dung Bạch nói, Nguyễn Cao Cường đồng ý chấm dứt hợp đồng với cô ta? Không phải nói giỡn chứ?

“Anh… không gạt tôi chứ?” Trong lòng cô ta vẫn chưa hết bất ngờ.

“Đúng vậy” Mộ Dung Bạch tỏ ra nghiêm TÚC.

“Được, tôi đi gặp anh ta” Nếu đã chia tay, có thể chấm dứt hợp đồng là tốt nhất. Nếu như vậy, giữa họ ngoại trừ con gái thì không còn dính dáng gì với nhau nữa”

Nguyễn Cao Cường ngồi trên ghế sofa da trong văn phòng. Trong giờ hành chính, lẽ ra anh ta nên uống cà phê, lúc này, trong tay anh †a ngược lại bưng ly đế cao, trong ly lại là rượu mạnh.

Không biết anh ta uống bao nhiêu ly, Đào.

Hương Vi và Mộ Dung Bạch vừa vào thì ngửi thấy mùi rượu.

Cô ta hơi chau mày, chắc anh ta không uống say đó chứ?

“Tổng giám đốc Cường, cô Hương Vi tới rồi” Mộ Dung Bạch nói Nguyễn Cao Cường không lên tiếng, chỉ xua xua tay với anh †a, ra hiệu anh ta ra ngoài.

Mộ Dung Bạch gật đầu, quay người lui ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.

Không biết vì sao, Đào Hương Vi nghe tiếng đóng cửa, tim đập thình thịch, ở riêng với anh ta trong một không gian như vầy, cô ta thấy hoảng sợ khó hiểu.

Nguyễn Cao Cường không nhìn cô ta, cũng không nói gì, anh ta lười biếng dựa vào ghế sofa, vừa uống cạn rượu trong ly.

Đào Hương Vi sợ anh ta thật sự say rồi thì không hay, cô ta đi tới và nói: “Đừng uống nữa, không phải muốn chấm dứt hợp đồng với tôi sao?”

Lúc này Nguyễn Cao Cường mới ngước mắt nhìn cô ta, thấy cô ta đeo khẩu trang, anh 1a nheo mắt: “Cô đeo khẩu trang làm gì, tháo xuống”

Đào Hương Vi liếc nhìn anh ta, cô ta trả lời một nẻo, muốn chấm dứt hợp đồng và đeo khẩu trang thì có liên quan gì?

“Tôi tới ký chấm dứt hợp đồng “Tôi kêu cô tháo khẩu trang xuống!” Anh ta vân bá đạo với cô ta như vậy.

Đào Hương Vi và anh ta bốn mắt nhìn nhau. Lúc này tranh cãi, cô ta không chịu tháo khẩu trang, anh ta cứ bắt cô ta tháo xuống.