Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 633



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 633: Bọn họ đều là những thứ mà cô ấy không cần!

Anh ta đi đến ôm con gái đang khóc như mưa lên, nhẹ nhàng võ lưng cô bé, nhỏ giọng an ủi: “Bé ngốc, con khóc cái gì? Mẹ con đã nói rồi sẽ không bỏ rơi con, mẹ con chỉ là… đi công tác mà thôi.”

“Nhưng mà mẹ đã mang đi những thứ mẹ cần rồi, chỉ bỏ lại những thứ mẹ không cần thôi, mẹ còn nói, sau này mẹ sẽ không sống ở đây nữa, hu hu..” Cô bé cảm thấy mình là đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi Nguyễn Cao Cường nghe vậy đồng tử co rút lại, cô ấy chỉ mang theo những gì cô ấy cần?

‘Vậy chẳng phải, bọn họ đều là những thứ mà cô ấy không cần hay sao!

Đào Hương Vi vẫn chưa tìm được chỗ ở, cô cô ta định ở tạm khách sạn.

Cô ta vừa đến cửa khách sạn xuống xe, chiếc xe phía sau cũng dừng lại, Phạm Văn Đồng bước xuống xe.

Anh ta ho khan một lúc rồi mới dừng lại: “Vẫn chưa lành hẳn, nhưng không còn gì đáng lo ngại nữa”

“Tôi không nghĩ rằng anh nên xuất viện nhanh như vậy”

“Nếu như không xuất cánh săn ảnh đã sớm ngửi thấy mùi mà đến bệnh viện” Khi tin tức anh ta bị thương và nhập viện bị phanh phui, việc này đã kéo dài vô tận.

Đào Hương Vi suy nghĩ một lúc, anh ta nói đúng, những tay săn ảnh rình rập khắp mọi nơi đối với bọn họ mà nói quá nguy hiểm.

“Vậy anh đến đây là sao?” Cô ta khó hiểu nhìn anh ta.

“Tôi nghe nói rằng cô và Nguyễn Cao Cường đã chấm dứt hợp đồng.”

Đào Hương Vi ngạc nhiên, mạng lưới tin tức của anh ta nhanh nhẹn như vậy sao?

“Đúng vậy” Cô ta trả lời ngần gọn, không muốn nói nhiều.

Thấy cô ta đang kéo vali, Phạm Văn Đồng hỏi: “Cô muốn ở khách sạn sao?”

Cô lại gật đầu, không muốn nói với người khác cô bây giờ thậm chí không có chỗ ở.

“Khách sạn này có chỗ nào tốt đâu? Hay là cô đến chỗ tôi ở?” Anh ta vừa nói vừa đưa tay kéo vali của cô.

Đào Hương Vi không ngờ đến, chưa kịp phản ứng lại, anh ta đã kéo vali của cô †a lên xe, sau đó đưa vali cho trợ lý: “Để sau xe đi”

“Này… Không cần không cần đâu, anh đưa cho vali cho tôi” Đào Hương Vĩ vội vàng đuổi theo muốn lấy lại vali Nhưng Phạm Văn Đồng đã ngăn cô ta lại, rồi đẩy cô ta vào xe của mình: “Lên xe đi, nói chuyện ở đây sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác”

Đào Hương Vi không muốn lên xe của anh 1a, nhưng khi cô †a nghe thấy câu nói sau của anh ta, cứ như vậy đã bị đẩy vào trong xe.

Xe nhanh chóng khởi động rời khỏi khách sạn, Đào Hương Vi cau mày nhìn Phạm Văn Đồng, thắc mắc nói: “Anh đang làm gì vậy?

Anh đưa tôi đi đâu?”

Phạm Văn Đồng tháo kính râm và khẩu trang xuống, cười với cô ta: “Vừa nấy không phải đã nói rồi sao, đưa cô đến nhà tôi”

“Nhà của anh?” Đào Hương Vi kinh ngạc, xua tay: “Đùa cái gì vậy?

“Tôi không đùa đâu, bây giờ tôi sống một mình trong một căn biệt thự lớn, quá cô đơn, cho nên mới tìm cô đến ở cùng, vừa vặn cô cũng không có chỗ ở, không phải sao?

“Cho dù bây giờ tôi không có chỗ ở nhưng cũng không đến mức phải sống cùng anh, chuyện này mà truyền ra ngoài, tôi và anh cũng không xong đâu, không phải anh không hiếu sự lợi hại trong đó chứ?”