Đào Hương Vi cầm ipad, từng lượt một xoát qua những tin tức kia, còn có dân mạng nhản lại, cô cảm giác lần này làm lớn chuyện rồi.
“Chị Hương Vi! Không xong! Xảy ra chuyện lớn! Phương Thảo hấp tấp chạy vào.
“Chị Vi, chị xem rồi chưa? Cái tên Nguyễn Cao Cường bị fan hâm mộ của chị giội Axit Sunfuric! Bất quá thư ký của anh ta giúp anh ta ngăn cản tai, anh ta thì ngược lại một chút việc đều không có. Đến cuối cùng trong lời nói của Phương Thảo có phần hơi thất vọng, số anh ta cũng quá may đi.
“Chị thấy rồi” Ánh mắt Đào Hương Vi vẫn nhìn vào ipad trong tay.
“Chị đã biết rồi à? Haiz… Chị nói một chút đây coi là chuyện gì thế này? Nếu là giội đến anh ta còn tốt, hiện tại chịu tội chính là cái người thư ký vô tội kia của anh ta, chị có nhìn xem dân mạng nói như thế nào không, nói bên cạnh anh ta có một thư ký như thật sự là phúc báo to lớn, cũng không biết cô thư ký này này. nghĩ như thế nào, lại vì thứ đàn ông cặn bã như thế cản Axit Sunfuric! Đây không phải hủy cả đời mình sao?”
Đào Hương Vĩ biết Nam Vân, biết cô là thư ký duy nhất bên người Nguyễn Cao Cường.
“Có điều, người giội Axit Sunfuric kia nói là fan của chị, cái này phiền toái rồi..” Phương Thảo rất đau đầu nhíu mày.
Mặc dù là hành vi của riêng fan hâm mộ, không có liên quan gì tới Đào Hương Vi thế nhưng một khi đã nói lên cái danh hiệu fan hâm mộ của cô này thì cô cũng không phải không có chút trách nhiệm nào được.
Đào Hương Vi vốn cho rằng sau khi kết thúc hợp đồng cùng Nguyễn Cao Cường thì sẽ không liên quan gì đến anh ta nữa, không nghĩ tới lại sẽ phát sinh chuyện như thế này.
Cô cất ipad, đứng dậy nói với Phương Thảo: “Sắp xếp xe cho chị, chị phải đi bệnh viện, điều quan trọng nhất là tránh mấy phóng viên kia.”
“Chị Vi, bây giờ chị muốn ra ngoài sao?
Đang là thời điểm đầu sóng ngọn gió, chị không thể đi ra ngoài đuộc! Còn nói chi đến đi bệnh viện!”
“Chính là lúc này chị mới cần phải đi bệnh viện thăm Nam Vân, cho dù không phải là trách nhiệm của chị thì người khác cũng sẽ đổ lên đầu chị mà thôi” Cô không muốn vì chuyện này mà thiếu nợ Nguyễn Cao Cường.
“Cũng đúng, được rồi, vậy em sẽ đi sắp xếp, chị thay cái quần áo đi, đợi chút nữa mang kính râm các thứ, đừng để những tên phóng viên kia dễ dàng nhận ra chị” Phương Thảo nói xong cũng đi ra.
Sau khi Đào Hương Vi chuẩn bị xong muốn cùng Phương Thảo đi ra ngoài, thì liền đụng tới Phạm Văn Đồng người đang muốn muốn đi tìm cô.
Thấy được trang phục của cô, anh ta không khỏi hỏi: “Cô muốn đi ra ngoài à?”
Cô gật gật đầu: “một chuyến.”
Phạm Văn Đồng lập tức hiểu rõ cô muốn đi làm gì, anh ta đến tìm cô cũng là nhìn những tin tức trên báo kia.
“Tôi cùng đi với cô.” Anh ta lập tức nói.
Đào Hương Vi lại không đồng ý: “Không cần, tự tôi đi thì thì tốt hơn” Việc này đã huyên náo đủ lớn rồi , anh ta cùng với cô cùng đi bệnh viện, nếu như bị bọn phóng viên biết được, lại không biết sẽ bị viết thành như thế nào nữa.
Phạm Văn Đồng biết cô đang lo lắng cái gì, amh ta cười vỗ vỗ vai cô: “Cô quên rồi à, tôi và cô hiện tại cũng là người vô tội, mọi người nhìn video đã biết chuyện gì xảy ra, sẽ không còn có người nào hiểu lầm chúng ta nữa.
Đào Hương Vi đang muốn hỏi anh ta một chút, phòng làm việc của anh ta tại sao có thể có video hoàn chỉnh?
“Chị Vi, lái xe chờ lâu lắm rồi, nếu như chị còn không đi sợ rằng sẽ gây nên sự chú ý của phóng viên” Phương Thảo một mực quan sát tình huống chung quanh.
“Đi thôi, tôi đi theo cô, nói không chừng tôi còn có thể giúp cô” Phạm Văn Đồng giúp cô mở cửa xe, ra hiệu cho cô nhanh chóng lên lên xe.
Đào Hương Vi lo lắng không được nhiều như vậy, liền tùy anh ta, để anh ta cùng mình đi bệnh viện.
Trong xe, cô rốt cục hỏi anh ta: “Tại sao anh lại có thể có được đoạn video hoàn chỉnh?”
Phạm Văn Đồng giống như cười mà không phải cười ngoäc ngoäc môi: “Tôi lăn lộn trong vòng giải trí lâu như vậy, làm chuyện gì trước đó khẳng định sẽ nghĩ tới hậu quả”
Đào Hương Vi vẫn nghe không hiểu anh ta có ý tứ gì vậy?
“Tôi biết đi lên ngăn cản Nguyễn Cao Cường bạo hành thì khẳng định sẽ dẫn đến một ít chuyện, cho nên tôi để trợ lý ghi chép video” Anh ta nói chỉ tiết cho cô nghe.