Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 65



Chương 65: Trả con cho tôi

Cô không nhịn được phản bác: “Anh nói láo! Rõ ràng là anh làm nhục tôi, là anh dùng sức mạnh với tôi!” Cô nhìn về phía Hà Hàm Bội, nói lếu các người không tin thì có thể mở camera giám sát ra xem, có phải anh ta ép buộc gây rối tôi hay không!”

Nhà họ Hà khắp nơi đều gắn camera giám sát, bên nhà để xe cũng có, chỉ có xem camera giám sát thì những lời giả dối của Hà Tùng Nhân mới bị phơi bày.

“Đồ tồi! Anh lại ăn hiếp mẹ tôi!” Lâm Thanh Dương nghe được lời của mẹ, đột ngột trượt xuống khỏi lòng cô, chạy tới đánh Hà Tùng Nhân.

“Thanh Dương, đến chỗ ông nội này” Hà Phương Đông sợ nhất đứa trẻ bị bọn họ làm ảnh hưởng không tốt.

“Ông nội, ông phải trừng phạt anh ta, anh †a ăn hiếp mẹ cháu.” Lâm Thanh Dương thở phì phò chỉ Hà Tùng Nhân, nói.

*Nếu anh ấy sai thì ông nội sẽ phạt anh ấy, cháu tới đây”

“Cháu muốn ngồi với mẹ” Lâm Thanh Dương chạy về bên mẹ.

Hà Hàm Bội lại nhìn Hà Tùng Nhân, vẻ mặt càng thêm nghiêm nghị: “Tùng Nhân, cháu nói thật đi!” Dựa theo sự hiểu biết của chị ta đối với Hà Tuấn Khoa, hắn sẽ không ra tay đánh người một cách vô duyên vô cớ, trừ phi Hà Tùng Nhân đã làm gì đó.

Tâm mắt của Hà Tùng Nhân rơi trên người Lâm Hương Giang, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Chính là cô ta quyến rũ cháu!”

“Anh… Hà Tùng Nhân, anh ngậm máu phun người, anh hèn hại” Lâm Hương Giang tức giận.

Hà Tuấn Khoa nhìn chằm chằm Hà Tùng Nhân băng ánh mắt hung ác, siết chặt quả đấm như muốn vung tới bất cứ lúc nào: “Cậu lặp lại lần nữa xem!”

Mắt thấy ba người bọn họ lại sắp ồn ào, Hà Hàm Bội hít vào một hơi, quát lạnh: “Đủ rồi!”

Sau đó chị ta lớn tiếng nói: “Quản gia, mở video từ camera giám sát ral”

Quản gia vội vàng đi làm, chẳng mấy chốc, video từ camera giám sát được đưa đến tay Hà Hàm Bội.

Sau khi chị ta xem video xong thì bản ánh mắt rét lạnh về phía Hà Tùng Nhân, tức giận nói: “Cháu còn có cái gì để nói không?”

“Cháu không có lời gì để nói, cháu đúng là có dùng sức mạnh với cô ta, nhưng quan trọng là những câu nói mà cô ta dùng để quyến rũ cháu kìa”

Lâm Hương Giang đã giận đến mức không biết măng hẳn ta như thế nào nữa rồi. Sao hắn ta có thể mặt dày vô liêm sỉ như vậy?

*Tùng Nhân, xem ra vừa nấy tôi dạy dỗ cậu nhẹ rồi” Hà Tuấn Khoa nhíu mày.

“Được rồi, hai đứa cũng không cần phải nói, nói trắng ra là hai chú cháu không phải vì một người phụ nữ sao?” Hà Hàm Bội liếc bọn họ một cái, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người Lâm Hương Giang: “Người phụ nữ này là kẻ gây họa, là cô ta khiến nhà họ Hà náo loạn, nếu cô ta đã gieo họa, vậy thì hôm nay chị sẽ giúp hai đứa giải quyết kẻ gieo họa này, tránh cho hai chú cháu lại ra tay đánh nhau nữa: Hà Hàm Bội ra lệnh cho quản gia: “Đi thu dọn hành lý của cô ta, đuổi người phụ nữ này ra ngoài cho tôi!”

Con ngươi của Lâm Hương Giang bỗng nhiên co rúc lại, cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Hà sao?

Cô theo bản năng nhìn về phía Hà Tùng Nhân, đây chính là mục đích cuối cùng của hẳn ta! Quả nhiên cô thấy Hà Tùng Nhân khẽ cong môi, hẳn ta đã được như ý mình muốn!

“Ai dám!” Bỗng nhiên Hà Tuấn Khoa quát †o một tiếng.

Quản gia dừng chân một cái, lần này ông ta khó xử rồi.

“Chuyện này chị làm chủ, quản gia, ông còn không đi?” Hà Hàm Bội dù thế nào cũng muốn đuổi Lâm Hương Giang rời đi.

“Chị cả!” Hà Tuấn Khoa nhìn về phía chị cả đang mặt lạnh ra lệnh, chị ta làm như vậy thật là chẳng phân biệt phải trái trắng đen gì cả.

*Tuấn Khoa, em cũng đừng trách chị, nếu như không phải do cô ta, hai chú cháu mấy đứa sẽ không ra nông nổi này, cô ta phải đi”

Hà Phương Đông cũng lên tiếng: “Không sai, cô ta như vậy sẽ dạy hư đứa bé, để cho cô 1a đi đi”

Vẻ mặt Hà Tuấn Khoa căng cứng, môi mỏng gần như mim thành một đường, lần này ngay cả ba hắn cũng mở miệng, xem ra hẳn khó mà giữ cô lại!

Lâm Hương Giang cười tự giễu một tiếng, cô ở chỗ này chịu uất ức đã đủ rồi, bọn họ muốn đuổi cô đi, cô còn không muốn ở lại đâu!

“Được, tôi đi, bây giờ tôi và Thanh Dương sẽ đi ngay” Cô ôm con trai muốn rời đi.

“Từ đã, ai nói để cho cô ôm con đĩ?” Hà Phương Đông đột nhiên nói.

Trong lòng Lâm Hương Giang run lên, không đợi cô p hắn ứng lại, Hà Phương Đông lập tức ra lệnh: “Ôm thăng bé về phòng”

Mấy người giúp việc lập tức đi về phía cô, cướp lấy đứa trẻ khỏi tay cô.

Lâm Hương Giang kinh hãi: “Mấy người làm gì đó? Cút ngay, không được đụng vào con tôi!”

Lâm Thanh Dương cũng p hắn kháng với người giúp việc đang đến gần: “Đi ra, tôi muốn ở với mẹ!”

Hà Tuấn Khoa võ bàn: “Dừng tay! Ai dám đụng vào bọn họ một cái, tôi sẽ cắt tay kẻ đó!”

Người giúp việc sợ hãi không dám hành động, trố mắt nhìn nhau.

Hà Tuấn Khoa đi tới, ôm lấy cậu bé: “Thanh Dương, trước mắt con ở cùng ông nội, ba dẫn mẹ con ra ngoài ở mấy ngày nhé”

Hà Tuấn Khoa ôm con đến chỗ Hà Phương Đông: “Ba, thằng bé giao cho ba, con và Lâm Hương Giang đi ra ngoài ở”

Lâm Hương Giang trợn tròn mắt, có phải hắn điên rồi không? Nàng không thể để con ở lại nhà họ Hà!

“Thanh Dương…” Cô muốn ôm con trai trở lại.

Hà Tuấn Khoa lại ngăn cản cô: “Chúng ta đi *Không, tôi muốn con tôi..” Nhưng mà Hà Tuấn Khoa không nói một lời ôm lấy cô, cố chấp dẫn cô rời đi.

“Tuấn Khoa, em quay lại đây, chị không thể để cho em ra ngoài ở!” Hà Hàm Bội quát khẽ, chị ta chỉ muốn đuổi Lâm Hương Giang, hẳn cũng đi theo, hắn đang phản kháng lại ý của chị ta sao?

Hà Tuấn Khoa giống như là không nghe thấy lời chị ta, ôm chặt Lâm Hương Giang, dứt khoát bước chân rời đi.

“Để cho nó đi!” Hà Phương Đông tức giận nói.

Hà Hàm Bội nhìn hắn vì người phụ nữ tên Lâm Hương Giang đó mà ngay cả lời của chị †a cũng không nghe, bản mặt luôn luôn tỉnh táo giờ phút này cũng có chút sụp đổ, ngực hơi phập phồng. Nếu như không phải là tay chị †a nắm chặt tay vịn ghế sa lon thì sợ rằng chị ta đã không khống chế được lửa giận của mình.

“Cô, nếu không cháu đi khuyên chú trở lại nhé?” Hà Tùng Nhân đứng dậy muốn đuổi theo, quả thật hắn ta muốn Lâm Hương Giang bị đuổi đi, nhưng không phải chú và cô ấy cùng đi *Cháu đứng lại!” Hà Hàm Bội gọi hẳn ta lại, nói tiếp: “Cháu cũng đi cho cô, không có chuyện gì thì không được phép trở về!”

Chị ta đã xem video trích từ camera giám sát rồi, Hà Tùng Nhân hoàn toàn là người gây chuyện, chị ta không thể dễ dàng tha thứ cho loại chuyện này xảy ra ở nhà họ Hà được.

Trong mắt Hà Tùng Nhân chợt lóe tia sáng u ám, hắn ta im lặng một lúc rồi dửng dưng cong môi nói: ” Được, cháu đi.”

Lâm Hương Giang bị Hà Tuấn Khoa dùng sức kéo ra khỏi phòng khách, nhưng cô vẫn dùng dằng muốn quay lại: “Thanh Dương…

Anh buông tôi ra, tôi không thể để Thanh Dương ở lại đây được!

Thấy cô quá âm ï, người đàn ông dứt khoát vác cô lên vai, sải bước đi ra ngoài.

Lâm Hương Giang chợt cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, cô vừa giận vừa sợ: “Hà Tuấn Khoa, anh để tôi xuống!”

Cô treo ngược trên vai người đàn ông còn không chịu yên, tay đấm sau lưng hắn, hai chân cũng ở đá lung tung trong không khí.

Người đàn ông nhíu mày, bàn tay đánh lên mông cô một cái: “Ngoan ngoãn một chút! Té thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

Một cái đánh này của anh làm cho người phụ nữ thôi giấy giụa, mặt Lâm Hương Giang lập tức đỏ lên: “Anh… anh…” Vậy mà hắn lại đánh mông cô!

Bây giờ cô vừa xấu hổ vừa giận, cô đã lớn như vậy rồi nhưng chưa bị ai đánh mông lần nào!

Trong sân đã có xe đậu sẵn đợi bọn họ, Hà Tuấn Khoa trực tiếp nhét người phụ nữ vào trong xe, hắn lên xe theo.

Lâm Hương Giang đâu chịu rời đi như vậy, cô không thể rời khỏi con trai mình!

Cô muốn mở cửa bên kia xuống nhưng người đàn ông lại giữ chặt cô lại: “Âm ï đủ chưa, hả?”

Lâm Hương Giang vừa nghĩ tới mình vô tội bị đuổi ra khỏi nhà họ Hà, bây giờ bọn họ còn muốn cướp con trai của cô, cộng thêm mới vừa rồi bị Hà Tùng Nhân làm nhục như vậy, trong lòng trừ tức giận ra thì nhiều hơn là chua xót và uất ức, rốt cuộc cô cũng không khống chế được cảm xúc của mình nữa, cô hét lên với hắn: “Tôi ầm ï? Là tôi đang ầm ï sao!”