“Cô Nguyệt Hương, xin cô hãy ở lại đây. Cô không thể đi đâu nếu không có lệnh của tổng giám đốc Hà” Dung Tuấn Bắc đã để lại cho cô một câu này trước khi rời đi.
Cuối cùng, cô ta nhìn cánh cửa đóng lại ở trước mắt, hoàn toàn cách ly cô ta với thế giới bên ngoài.
Tiếng khóa cửa lập tức đánh thức cô ta.
Không! Cô ta không muốn bị nhốt ở đây, cái này cùng với việc bị biếm vào lãnh cung thì khác gì nhau?
Cô ta lao đến, đập mạnh vào cánh cửa sắt: “Tôi không muốn sống ở đây, thả tôi ral Anh thả tôi ra… Tôi muốn trở về nhà họ Hà, tôi không muốn sống ở đây..”
Nhưng mà mặc kệ cô ta có đập như thế nào, không có ai ở bên ngoài đáp lại cô ta và cũng sẽ không có ai mở cửa cho cô ta.
Không biết đánh được bao lâu, Nguyệt Hương đã mệt đến kiệt sức, cô ta từ từ ngã xuống đất ở bên cạnh cửa, vừa khóc vừa nói: “… Tôi muốn trở về nhà họ Hà, để tôi đi…”
Tại sao Hà Tuấn Khoa lại đối xử nhẫn tâm với cô ta như vậy?
Cho dù như thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng là mẹ của Bé Con, anh thà tách cô ta ra khỏi đứa trẻ còn hơn là giữ lại cô ta. Chẳng lẽ anh tin lời nói của thím Trần, nghĩ cô ta là một người mẹ độc ác sao?
Như vậy thì chẳng lẽ về sau cô ta không thể trở về bên cạnh con gái, chỉ có thể bị giam cầm ở đây sao?
Ngay khi cô ta đang hết sức tuyệt vọng thì nghe thấy tiếng cửa mở khóa, thần kinh chợt căng thẳng, rất muốn qua đó xem có phải anh đổi ý rồi cho cô ta quay trở về hay không?
Cánh cửa sắt chạm khắc của biệt thự được mở ra, người xuất hiện ở trước mặt cô ta không phải Hà Tuấn Khoa mà là… Hà Hàm Bội.
“Chị Bội?” Mặc dù có chút thất vọng nhưng trong lòng vẫn có hy vọng, voiij vàng đứng dậy, nằm lấy cánh tay người kia, sốt ruột nói: “Chị tới đây để đưa em ra khỏi đây sao?”
Nhưng mà Hà Hàm Bội lại hất thẳng tay cô ta ra, ánh mắt tràn khỏi đây? Chỉ bằng cái mà đòi rời khỏi đây sao? Trở về nhà họ Hà saơ? Trở về không được bao lâu rồi lại bị đuổi đi sớm thôi!”
Sau khi bị Hà Hàm Bội răn dạy không thương tiếc, khuôn mặt của Nguyệt Hương lúc đỏ lúc trằng, cô ta co người lại và nói khẽ: “Chị có thể giúp em được không, em không muốn bị nhốt ở đây”
“Đã sớm biết sẽ thành ra như vậy, tại sao cô lại tự ý đi tắm nước lạnh cho đứa trẻ rồi để nó bị ốm chứ?” Nguyên nhân Hà Hàm Bội tức giận chính là ở chỗ này, cô ta không nói cho chị ta biết chuyện này cho nên cô ta phải gánh chịu hậu quả.
“Em… Do em nóng vội, em sợ ngày nào tổng giám đốc Hạ cũng đi canh chừng Lâm Hương Giang, cuối cùng sẽ đưa cô ta về nhà”
“Cô thật ngu ngốc! Cô nghĩ việc dùng đứa trẻ để ép nó trở về thì có ích lợi gì? Cô có biết thím Trần được nó sắp xếp vào là để giám sát cô hay không?”
Nguyệt Hương hoảng sợ, nhìn chị ta với vẻ khó tin: “Chị… chị nói cái gì? Thím Trần..” Là người do Hà Tuấn Khoa sắp xếp để giám sát bọn họ sao?
Vậy mà cô ta lại dám cho đứa trẻ tắm nước lạnh dưới sự giám sát của thím Trần, p sự chán ghét: “Rời u óc ngu sĩ của cô chả trách Hà Tuấn Khoa lại tin những gì mà thím Trần nói!
Cô ta lảo đảo lui về phía sau vài bước, cả người gần như không đứng vững, mặt cắt không còn giọt máu, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của cô ta, Hà Hàm Bội không nói một lời an ủi, ngược lại còn chán ghét, nói: “Thảo nào nó không thích cô, cô so với một ngón tay của Lâm Hương Giang cũng không bằng!”
Cũng tại lúc trước chị ta quá nóng lòng chọn người, nếu không, làm sao chị ta có thể chọn cô ta đóng giả làm mẹ của Bé Con được vậy chứ?
“Vậy thì cả đời này em chỉ có thể bị nhốt ở đây thôi sao?” Nguyệt Hương cảm thấy tương lai vô cùng tăm tối.
“Vậy thì tùy thuộc vào số mệnh của chính cô. Tôi tới đây để cảnh cáo cô không được nói lung tung, nhất là chuyện tôi đã dặn cô. Nếu như cô làm tốt, có lẽ tôi vẫn có cơ hội giúp cô rời khỏi nơi này”
Không cần biết những gì chị ta nói có phải là sự thật hay không, Nguyệt Hương lại nắm lấy cánh tay của chị ta và cầu xin: “Chị nhất định phải giúp em, em không thể bị nhốt ở đây, mẹ của em vẫn cần người chăm sóc”
Hà Hàm Bội thở dài: “Coi như là một người hiếu thuận, cô cứ chờ ở đây đi” Chị ta lại gạt tay Nguyệt Hương ra, sau đó quay lưng bỏ đi.
Lâm Hương Giang vừa mới đi ra từ phòng thí nghiệm thì nhận được điện thoại của Hà Tuấn Khoa, cô hơi nhướng mày rồi nghe máy.