Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 67



Chương 67: Không có ý định ở chung

Trái tim Lâm Hương Giang đột nhiên căng ra: “Chúng ta chẳng qua là đóng giả vợ chồng, nơi này không có người nhà họ Hà, không cần phải giả bộ ân ái nữa mới phải chứ?” Hẳn có cần phải nghiêm túc như vậy hay không?

“Đúng vậy, chúng ta là kết hôn hợp đồng, nhưng mà giấy hôn thú là thật, bất kể trên danh nghĩa hay là… trên thân thể, chúng ta đều là vợ chồng thật sự-‘ Hắn kéo cô vào trong ngực, giọng nói trầm thấp gần như dán vào tai cô mà nói, cô chỉ cảm thấy bên tai hơi nóng lên.

Lâm Hương Giang không chỉ là bên tai nóng lên mà ngay cả nhịp tim cũng đập nhanh, lời này của hắn đúng là không sai, cô hoàn hoàn không có cách nào p hắn bác.

‘Gò má cô cũng bắt đầu nóng lên, thẹn thùng lúng túng nói: “Trên hợp đồng chúng ta chính là đóng giả vợ chồng, anh… anh có thế đừng trêu chọc tôi nữa hay không!” Cô không nói không có nghĩa là cô cho phép hắn hết lần này đến lần khác có những hành động thân mật quá độ với mình!

“Còn nữa, trên hợp đồng không viết anh có thể hôn tôi, xin anh sau này đừng tùy tiện hôn…” Cô mới nói một nửa thì người đàn ông giống như cố ý, cúi đầu hôn môi cô một cái “Anh, anh..” Cô che miệng, trợn mắt nhìn hẳn, lúc này người đàn ông cong môi lên một cách vui vẻ, trong ánh mắt lóe lên vẻ hứng thú: ‘Ý em tùy tiện là như vậy?”

Nhìn vẻ mặt không đàng hoàng kia của hắn, trong lòng cô phát điên, vẫn che miệng đề phòng hãn lại hôn tiếp: “Anh có thể nghiêm túc một chút hay không!”

Người đàn ông gật đầu một cái như rất nghe lời: “Được, tôi nhớ rồi, lần sau trước khi hôn em tôi sẽ xin phép, hơn nữa còn rất nghiêm túc” Hän nói xong nằm lấy cổ tay cô, kéo cô vào phòng ngủ chính.

Lần sau? Hắn còn muốn có lần sau!

Lâm Hương Giang nhất thời không p hắn ứng kịp, chỉ muốn lý luận với hän: “Không phải… anh biết tôi có ý gì mà, anh đừng nói sang chuyện khác.”

Hà Tuấn Khoa đưa cô vào phòng ngủ chính, không quan tâm tới lời của cô mà lại nói: “Quần áo của em có thể bỏ vào tủ quần áo, còn cần thêm cái gì thì em cứ nói với tôi, tôi sẽ sai người đem tới”

Lâm Hương Giang lấy lại tinh thần, thấy căn phòng ngủ này đầy hơi thở của phái nam, cô liền hiểu ra, đây là phòng ngủ chính mà hắn thường ngủ.

“Tôi đã nói tôi năm phòng ngủ phụ là được” Cô vẫn cố chấp nói Thân thể cao lớn của người đàn ông áp lại gần cô, ánh mắt sâu thăm thắm khóa chặt lấy cô: “Bà Tuấn Khoa, tôi tuổi còn trẻ, còn chưa có ý định ở riêng.

Lâm Hương Giang bị ánh mắt chăm chú của anh làm cho sợ hãi, trái tim khẽ run lên, không khỏi nhẹ giọng nói: “Anh… nghiêm túc hả?” Chẳng lẽ hẳn muốn đùa mà thành thật?

Người đàn ông càng áp thân thế cao ngất lại gần cô hơn, cô lui về phía sau tới gần tủ quần áo, tim đập nhanh: “Anh.”

Hắn sẽ không làm thật đó chứ?

Nơi này không phải nhà họ Hà, đây là nhà riêng của hẳn, có nghĩa là trong căn nhà này chỉ có hai người bọn họ, hẳn muốn làm gì cô cũng là chuyện dễ dàng!

Cô để hai tay lên bộ ngực rộng rãi vững chắc của người đàn ông. Đến khi hẳn càng ngày càng sát lại gần mặt mình thì cô căng thẳng nhầm mắt lại: “Anh, anh đừng làm loạn, trên hợp đồng không viết chúng ta phải làm chuyện vợ chồng!”

Cô rõ ràng cảm thấy hơi thở ấm áp của người đàn ông ập vào mặt, hơi thở của cô cũng rất rối loạn, nghiêng mặt không dám mở mắt nhìn hẳn.

Nhưng đợi một hồi lâu, người đàn ông cũng không có hành động nào nữa, tất cả yên tĩnh đến mức cô nghe thấy được tiếng tim mình đập.

Cô nghi ngờ mở mắt ra, gương mặt anh tuấn của người đàn ông đang ở trước mắt, hắn bình tĩnh nhìn cô chăm chú, môi mỏng cong cong đầy ý cười: “Bà Tuấn Khoa, em rất mong đợi làm chuyện vợ chồng với tôi sao?”

*Tôi, tôi nào có! Anh đừng suy đoán lung tung!” Cô lập tức phản bác, nhưng vì sao trong lòng có chút mất mát?

“Vậy sao em căng thẳng như vậy?” Hắn nhướng mày, cười như không cười hỏi cô.

“Tôi… anh sáp lại gần tôi như vậy, tôi khó thở!” Bàn tay để ở trên ngực hẳn dùng sức đẩy hẳn ra.

Hà Tuấn Khoa một tay đút vào túi quần, thưởng thức dáng vẻ thẹn thùng, lúng túng.

nhưng lại có chút động lòng người của cô, thời gian không còn sớm, hắn không trêu chọc cô nữa.

“Chị cả có thể tới đây bất cứ lúc nào, tốt nhất em và tôi nên ở chung một phòng”

Lâm Hương Giang nghe vậy thì rốt cuộc cũng hiểu được, thì ra là vì đối phó với chị cả của hắn, là cô suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng hẳn định…

Cô căn môi đáp: “Tôi biết rồi”

Ánh mắt đang nhìn cô chăm chú của Hà Tuấn Khoa trở nên có chút ý vị sâu xa: “Trễ lắm rồi, đi tắm rồi ngủ đi.”

Âm ï cả đêm như vậy, cô cũng mệt mỏi, cô không nghĩ rằng sau khi bị đuối ra khỏi nhà họ Hà, cô lại cùng Hà Tuấn Khoa ở chung với nhau, nhưng chỉ hai bọn họ ở chung một phòng luôn khiến cô có chút mất tự nhiên.

Lâm Hương Giang nhanh chóng tắm xong, trở lại phòng ngủ nhưng không thấy hắn ở đâu, chỉ nghe được tiếng nói chuyện ngoài phòng khách, là hắn đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Cô không muốn biết hắn nói chuyện với ai, liếc nhìn chiếc giường, cô thật sự phải ngủ ở đây sao?

Hãn nói, chị cả của hãn có thể tới đây bất cứ lúc nào, để tránh đến lúc đó khó giải thích được, cô cứ nhịn một chút đi, bọn họ có hợp đồng, chắc hẳn hắn sẽ không làm gì cô đâu.

Lúc ở nhà họ Hà, con trai ngủ giữa bọn họ, ba người ngủ chung, cô không cảm thấy mất tự nhiên, bây giờ con trai không có ở đây, chỉ có cô và hắn, trong lòng cô lập tức cảm thấy căng thẳng.

Nghe thấy người đàn ông đã kết thúc cuộc nói chuyện, tiếng bước chân từ phòng khách đi tới, cô không kịp do dự, lập tức nằm dài trên giường, đắp kín chăn, nhắm mắt giả vờ đã ngủ.

Hà Tuấn Khoa trở về phòng thấy người phụ nữ đã tắm xong năm trên giường, dáng vẻ giống như là đã ngủ rồi.

Hắn bất động nhìn cô một hồi lâu mới xoay người đi vào phòng tắm.

Trong phòng ngủ chính có thiết kế thêm phòng tắm, không bao lâu sau, Lâm Hương Giang liền nghe được tiếng nước chảy từ trong phòng tầm truyền tới, hẳn đang tắm..

Đây đây là chuyện rất bình thường, nhưng vì sao cô vừa nghĩ tới hắn đang tắm ở bên trong thì trong lòng cô lại căng thẳng một cách khó hiểu như vậy?

Rốt cuộc cô đang căng thẳng cái gì chứ?

Cô dứt khoát kéo chăn trùm đầu, rồi bịt lỗ ai, cái gì cũng không muốn nghe, bây giờ được rồi, thế giới đều đã yên lặng…

€ó lẽ là thật sự quá mệt mỏi nên cô vừa nhắm mắt lại đã không chống lại cơn buồn ngủ, mơ màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Hà Tuấn Khoa tắm xong đi ra thấy người phụ nữ đã dùng chăn trùm kín đầu mình, hắn nhíu mày một cái, cô không sợ nóng hay sao?

Hay là… cô đang phòng bị hẳn? Sợ hẳn ăn cô?

Hắn sãi bước đi tới, trực tiếp kéo chăn ra, lôi người phụ nữ ra khỏi chăn: “Lâm Hương Giang, em có ý gì?” Đáy mắt bốc lên một chút ánh lửa.

Lâm Hương Giang đang ngủ mơ màng đột nhiên bị hắn đánh thức, hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì, thấy người đàn ông đang quấn khăn tắm bên hông, thân thể cường tráng để trần, dáng vẻ như muốn nuốt cô vào bụng.

Cơn buồn ngủ của cô đột nhiên bay đi một nửa, cô vội vàng ngồi dậy: “Anh muốn làm gì?”

Nói xong cô còn lấy hai tay che trước người theo p hắn xạ, lui về phía sau Hà Tuấn Khoa thấy động tác của cô thì không vui cau mày: “Tôi còn muốn hỏi em muốn làm gì? Trùm chăn muốn làm mình nóng chết hay là sợ tôi ăn em?”

Lâm Hương Giang nhìn hắn một cái, hắn hung dữ nhìn cô như vậy, chẳng lẽ không phải là muốn ăn cô sao?

“Tôi… Tôi sợ không được sao?” Cô không hiếu, đây chính là lý do hắn đánh thức cô ư?

Hà Tuấn Khoa liếc mắt một cái đã nhìn thấu lời nói dối vụng về của cô: “Như vậy là nói tôi ngủ cùng em thì em mới không sợ sao?” Hắn khẽ xùy một tiếng: “Em chờ chút”

Lâm Hương Giang không biết hẳn lại muốn làm gì, chỉ thấy hẳn kéo tủ quần áo ra, cầm áo ngủ, cởi khăn tắm đang quấn bên hông ra ngay trước mặt cô!

“AI” Lâm Hương Giang kinh hãi hét lên một tiếng, lập tức che mắt, gò má nháy mắt đỏ bừng lên: “Anh, tại sao anh lại thay quần áo ở chỗ này!”

Ngay trước mặt cô không một chút cố ky, cho dù dáng người hẳn có đẹp thì cũng không thể suồng sã với cô như vậy chứ!

Cố chỉ nhìn một cái, nhưng đáng chết là trong đầu cô lúc này đều là hình ảnh mình mới vừa nhìn thấy!