Hà Tuấn Khoa cùng Lâm Hương Giang đều biết nhất định là Hà Hàm Bội đứng sau sai khiến chuyện này, nhưng bọn họ không ngờ được rằng chị ta lại điên cuồng đến mức tìm Nguyệt Hương giả làm mẹ của Bé Con!
Nguyệt Hương nói ra tất cả những chuyện mà Hà Hàm Bội muốn cô ta là, cô ta cũng vì không kìm được lòng mình cám dỗ của cuộc sống giàu sang, hơn nữa lại có thể chữa bệnh cho mẹ mình nên cô ta mới nghe theo sắp xếp của Hà Hàm Bội.
“Những chuyện nên nói tôi đều nói cả rồi, nhưng nếu hai người muốn hỏi tôi mẹ ruột của Bé Con là ai thì tôi thực sự không biết. Chuyện này chỉ có cô Hà mới biết thôi” Nguyệt Hương vẫn cúi đầu nói.
Hà Tuấn Khoa vẫn không tin những lời cô †a nói, anh biết tất cả mọi chuyện đều do chị cả cùng cô †a thông đồng lừa gạt anh nên anh không thể nào không tức giận được!
Bàn tay to lớn của anh giữ lấy cổ cô ta, đôi mắt ưng hung ác nhìn chäm chằm cô ta rồi cất giọng lạnh lùng: “Cô nói thật cho tôi!” Bảng không anh sẽ bẻ gãy cổ cô ta ngay bây giờ!
Nguyệt Hương bỗng cảm thấy khó thở, cô †a vân biết trước giờ anh vẫn luôn là người tàn nhân nhưng đến khi tự mình trải qua thì cô ta mới cảm thấy sợ hãi.
Cô ta mở miệng định nói gì đó nhưng vừa nhìn thấy Lâm Hương Giang đứng bên cạnh anh, cảm giác không cam lòng lại trào dâng trong lòng cô ta.
“Dung Tuấn Bắc, anh trông chừng cô ta cho tôi!” Anh trầm giọng ra lệnh.
“Vâng” Dung Tuấn Bắc nhận lệnh.
“Đi! Chúng ta đi tìm chị cả!” Hà Tuấn Khoa nói với Lâm Hương Giang.
Anh muốn biết mẹ ruột của Bé Con là ai ngay lập tức! Trong lòng anh đang có suy đoán thật táo bạo! Liệu Bé Con có phải là con của anh và Lâm Hương Giang hay không?
Đứa bị trước Lâm Hương Giang không giữ lại được là do bác sĩ xử lý nên anh cũng chưa được thấy một lần.
Nếu chị cả mua chuộc bác sĩ, lén mang đứa bé đi thì chuyện Bé Con là con của bọn họ cũng không phải không có khả năng.
Đương nhiên là Lâm Hương Giang cũng rất muốn bị thân thế của Bé Con nên liền cùng anh đi gặp Hà Hàm Bội.
Nhưng bọn họ không biết rằng sau khi Hà Hàm Bội biết chuyện Nguyệt Hương tỉnh lại đã đoán được có lẽ chuyện thân thế của Bé Con không giấu nổi nữa nên chị ta đã dẫn Bé Con đi luôn rồi.
Hà Tuấn Khoa và Lâm Hương Giang vừa ngồi lên xe chuẩn bị đi tìm Hà Hàm Bội thì quản gia lại gọi điện thoại đến.
“Tổng giám đốc! Không hay rồi, cô chủ nhỏ đã bị cô cả ôm đi mất rồi.” Cô chủ lớn trong miệng quản gia chính là Hà Hàm Bội.
Đôi con ngươi của Hà Tuần Khoa co rút lại: “Ông nói gì cơ?”
“Cô cả bỗng dẫn người xông vào nhà chính rồi cướp cô chủ nhỏ khỏi tay cô trông trẻ rồi đưa cô chủ nhỏ rời khỏi nhà họ Hà rồi!
Chúng tôi cũng không biết cô ấy dẫn cô chủ nhỏ đi đâu nữa” Quản gia báo lại mọi chuyện.
“Đáng chết!” Hà Tuấn Khoa nhỏ giọng chửi rồi ngắt điện thoại.
“Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Hương Giang không nhịn được hỏi anh.
“Chị cả đưa Bé Con đi rồi”
“Gì cơ? Hà Hàm Bội… Sao chị ta lại muốn đưa Bé Con đi chứ?”
“Đương nhiên là vì không muốn chúng ta biết được mẹ ruột của con bé là ai” Hà Tuấn Khoa còn khá hiểu suy nghĩ của chị cả mình.
“Vậy chúng ta phải mau chóng tìm được.
Bé Con” Lâm Hương Giang vô cùng lo lắng, cô không biết liệu Hà Hàm Bội có ngược đãi Bé Con như Nguyệt Hương hay không?