“Tôi không có ngược đãi cô ấy! Tôi chỉ không có cách nào để khiến cho cô ấy không rời đi mà thôi.”
“Anh càng làm như vậy thì cô ấy càng muốn trốn đi, vĩnh viễn sẽ không có khả năng ở lại đây!”
“Vậy thì cô nói xem thôi phải làm như thế nào mới ổn đây?” Giọng của anh ta so với cô còn tồi tệ hơn.
Lâm Hương Giang mím chặt môi, thật sự cảm thấy không thể nói lý được, một hồi lâu sau cô mới nói: “Tại sao anh lại nhất định phải vây khốn cô ấy lại đây như vậy, anh để cho ấy rời đi không được sao?”
“Không được!” Anh ta không cần tốn một chút thời gian suy nghĩ nào mà lập tức từ chối, gương mặt của anh ta còn trở nên căng thẳng, ánh mắt hướng về phía của Lãnh Thiên Khuê gắn từng chữ nói: “Tôi sẽ không để cho cô ấy rời khỏi tôi, cả đời này cũng không được!”
Lâm Hương Giang đứng ở bên cạnh nhưng cũng có thể cảm nhận được cảm giác thật sâu ở trong lòng anh ta, một ham muốn mãnh liệt giữ lấy cô ấy!
Bị loại đàn ông này quấn lấy thì đúng là một loại tai nạn mà!
Cô cho rằng lần trước Lãnh Thiên Khuê.
chạy trốn thành công, vậy mà không nghĩ tới cô ấy lại bị Dạ Hữu Khánh bắt về.
Cô nhìn về phía người con gái đáng thương Lãnh Thiên Khuê, là một cô gái còn trẻ như vậy mà lại bị Dạ Hữu Khánh tra tấn thành cái dạng này.
Từ sâu trong đáy lòng, Lâm Hương Giang cảm thấy vô cùng tức giận, không còn cách nào khác chỉ có thế thờ ơ nhìn thấy Lãnh Thiên Khuê lâm vào hoàn cảnh trắc trở như vậy, cô nhất định phải cứu cô ấy khỏi những sự khủng khiếp này.
Vốn là ban đầu cô còn vội muốn trở về để xem kết quả xét nghiệm nhưng hiện tại cô chỉ nghĩ tới việc cứu Lãnh Thiên Khu: “Anh bắt tôi đến đây muốn tôi làm gì?” Cô hỏi với một giọng điệu vô cùng lạnh lùng “Trấn an tâm trạng của cô ấy, khuyên cô ấy không nên cố gắng tiếp tục chạy trốn nữa, không nên tiếp tục chống đối lại tôi, nói cho cô ấy biết rằng chỉ cần cô ấy ngoan ngoãn thì tôi nhất định sẽ không làm gì cô ấy, nếu như cô ấy không muốn làm khó tôi mà chạy trốn đi thì cô ấy muốn cái gì tôi cũng có thể thỏa mãn cho cô ấy được”
Nói ngắn gọn lại, yêu cầu duy nhất của anh ta chính là cô ấy không được phép trốn đi, anh ta chỉ cần cô ấy ở bên người.
‘Về sau Lâm Hương Giang mới hiểu rõ được, Đế quốc Phong Vinh vốn là thuộc về ba mẹ của Lãnh Thiên Khuê, Dạ Hữu Khánh chỉ là con nuôi của bọn họ, có thể anh ta chính là kẻ lòng lang dạ sói, cho nên đã hại chết vợ chồng nhà họ Lãnh, sau đó chiếm đoạt Đế quốc.
Phong Vinh, cuối cùng còn muốn chiếm hữu luôn cả Lãnh Thiên Khuê.
Cho nên Lãnh Thiên Khuê có chết cũng không đồng ý, cô ấy thậm chí còn muốn giết chết Dạ Hữu Khánh để báo thù cho ba mẹ của mình.
Lâm Hương Giang rất rõ ràng, ngày hôm nay toàn bộ Đế quốc Phong Vinh nẵm trong tay của anh ta cho nên việc chống lại anh ta là không thể nào.
Tất cả chỉ có thể làm theo ý của anh ta, sau đó tìm cơ hội để giải cứu Lãnh Thiên Khuê.
“Tại sao anh lại biết là tôi có thể trấn an được Lãnh Thiên Khuê?” Lâm Hương Giang buồn cười nhìn anh ta.
“Cô không phải chính là một nhà điều chế mùi hương sao? Hương thơm mà cô điều chế được có hữu dụng với cô ấy không? Cô hãy làm cho cô ấy tỉnh táo lại, rồi khuyên nhủ cô ấy thật tốt”
Nếu không phải trước đó vào lần thứ nhất mà cô trấn an tâm tình của Lãnh Thiên Khuê, hương thơm mà cô điều chế ra xác thực có tác dụng thì anh ta cũng sẽ không tìm đến cô.
“Hương thơm mà tôi điều chế ra thực ra chính xác là có công dụng này nhưng mà anh lại một lần nữa đả thương đến cô ấy, tâm tình phản kháng của cô ấy càng trở nên kịch liệt hơn, chỉ sợ lần này hương mà tôi điều chế ra sẽ không còn phát huy được tác dụng nữa”
“Cái này thì tôi mặc kệ, cô cứ dựa theo những lời mà tôi vừa nói rồi làm theo, cái tôi cần chính là kết quả mà thôi! Nếu như cô thật sự không thể trấn an được cô ấy thì sau này tôi nghĩ cô cũng không cần phải làm nhà điều chế mùi hương nữa, tôi sẽ khiến cho cô mất đi khứu giác!”
Hô hấp của Lâm Hương Giang ngừng lại, thật đúng là một người đàn ông độc ác, khó trách đã hại chết ba mẹ nuôi, chiếm lấy gia sản của nhà người ta!
Đối với những loại người như anh ta, ở bên ngoài không thể đắc tội được, chỉ có thể vụng trộm mà hành động.
“Nếu như anh đã nói những lời như thế này thì không bằng trực tiếp làm cho tôi mất khứu giác luôn đi, tôi không muốn phải giúp anh” Cô không hề tỏ ra chút sợ hãi nào.
Dạ Hữu Khánh nhìn chằm chằm vào cô, ngược lại anh ta đã quên rằng cả cô và Lãnh Thiên Khuê là dạng người không sợ chết.
“Vậy tôi cho người mời cô tới đây, tôi thỉnh cầu cô giúp tôi làm việc này, cô muốn thù lao như thế nào cũng được” Cũng chỉ có chuyện liên quan đến Lãnh Thiên Khuê mới có thể khiến cho anh ta phải cúi đầu.
Nhìn thái độ của anh ta tốt hơn lúc nấy một chút, Lâm Hương Giang ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Tôi sẽ giúp anh, vẫn là câu nói kia, tôi nói làm như thế nào thì làm theo cái đó, toàn bộ phải nghe tôi.”
“Có thể, nhất định sẽ nghe lời của cô”
“Như vậy thì trước tiên anh lấy điện thoại di động ra đây để tôi gọi điện thoại”
“Gọi điện thoại làm gì?” Anh ta nhíu mày hỏi.
“Anh bắt tôi tới nơi này, chẳng lẽ không để cho tôi gọi điện cho người nhà để báo bình an hay sao?” Cô lo lắng rằng Hà Tuấn Khoa sẽ không tìm thấy mình.