“Tôi đến đây để nói với anh rằng tâm trạng của cô ấy không được ổn định cho lắm, cho nên trong lúc dùng bữa cô ấy sẽ gây ra chuyện gì đó khi nhìn anh, vì vậy tôi đã chuẩn bị nến thơm”
Lâm Hương Giang nói rồi mở chiếc hộp trên tay của mình ra: “Những cây nến thơm này là do gia đình tôi chế tạo độc quyền, nó có thể trợ giúp ổn định cảm xúc của con người, anh có thể sai người thắp một vài cây ở nhà ăn”
Dạ Hữu Khánh nhìn những cây nến trong tay cô, hơi nhướng mày, nói: “Mấy thứ này thì có tác dụng gì?”
“Anh không tin tôi sao? Vậy thì bỏ đi” Cô đóng hộp rồi định rời đi.
“Ấy, cô đợi đã” Dạ Hữu Khánh gọi cô lại, sau đó vẫy tay với người bên cạnh: “Làm theo những gì cô ấy nói đi”
Lâm Hương Giang từ chối đưa những ngọn nến cho anh ta: “Anh không tin tôi, những thứ này tôi nên để cho người nào cần chúng thì hơn”
“Tôi tin, tôi tin cô được chưa?” Dạ Hữu Khánh bị cô thuyết phục rồi “Thái độ này của anh là sao?” Lâm Hương Giang nheo mắt lại nhìn anh ta.
Dạ Hữu Khánh hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng hạ giọng, nói: “Cô Giang, mời cô đưa thứ trong tay cô cho tôi, được chứ?” Nếu không phải vì Lãnh Thiên Khuê thì làm sao anh ta có thể chịu đựng cô như thế này được?
Lâm Hương Giang cố ý làm khó anh ta, khóe miệng giật giật, đưa chiếc hộp cho người bên cạnh: “Đi thắp một ít đi, cứ thắp xung quanh bàn là được.”
Người nọ nhận lấy chiếc hộp trong tay Lâm Hương Giang rồi lập tức đi làm.
“À, đúng rồi, mặc dù cô ấy đã đồng ý dùng bữa với anh, nhưng tốt nhất là anh không nên nói những lời có thể làm cô ấy kích động, chẳng hạn như ép buộc cô ấy phải kết hôn hay đại loại vậy” Lâm Hương Giang nhắc nhở.
Dạ Hữu Khánh híp mắt lại, giọng nói trầm xuống: “Tôi nói gì không cần cô phải dạy đâu”
Nói xong anh liền xoay người đi vào nhà ăn.
Lâm Hương Giang nhìn bóng lưng anh, nghĩ thầm: “Thái độ vẫn khó chịu như vậy”
Người giúp việc đặt hết món ăn lên trên bàn, phòng ăn cũng đã được bố trí xong, chỉ đợi Lãnh Thiên Khuê xuất hiện nữa thôi.
“Sao cô ấy còn chưa tới?” Dạ Hữu Khánh đợi một hồi vẫn không thấy người đâu, cau mày hỏi Lâm Hương Giang.
Lâm Hương Giang không sốt ruột, trả lời: “Tay chân của cô ấy đang bị thương, đương nhiên đi lại không thuận tiện, anh đợi một lúc có làm sao? Thanh niên trẻ tuổi, đừng nóng vội như vậy chứ”
Dạ Hữu Khánh trừng mắt liếc cô, đè nén nỗi khó chịu trong lồng ngực, tiếp tục chờ đợi.
Một lúc sau, bên ngoài cuối cùng cũng có động tĩnh, anh ta lập tức quay đầu lại nhìn.
Lãnh Thiên Khuê ngồi xe lăn được người khác đẩy vào, cô ấy trang điểm đơn giản, mặc một bộ váy cộc tay màu vàng ngỗng, lộ ra hai cánh tay mảnh mai trằng nõn, nhưng đáng tiếc trên đó có vết thương cần phải băng bó.
Mái tóc dài xõa tung ở sau lưng, khuôn mặt không có cảm xúc, giữa lông mày có sự kiêu ngạo lạnh lùng của ngày trước.
Giây phút Dạ Hữu Khánh nhìn thấy cô ấy liền xuất thần, như thể trông thấy cô chủ Lãnh Thiên Khuê trước kia.
Đây mới là dáng vẻ đúng ra cô ấy nên có, chứ không phải bộ dạng tù nhân nhếch nhác không chịu nổi kia.
€ó lẽ anh ta đã quên chính anh ta là người đã khiến cô ấy trở thành bộ dạng tù nhân đó.