Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 695





Chương 696: Anh đọc sách cho tôi được không?

Ban đêm, vườn hoa có hơi lạnh, Lãnh Thiên Khuê hắt hơi một cái.

Dạ Mộ Bạc phát hiện ra cô ấy đang mặc quần áo khá mỏng, vô thức cởi áo khoác ngoài của mình ra choàng lên người cô ấy: “Bỏ đi, quay về thôi kẻo cơ thể của cô chủ như cô không chịu nổi được”

Lãnh Thiên Khuê cảm thấy vai cô ấy trở nên ấm áp, áo khoác của anh ta còn mang theo chút hơi ấm của anh ta, phản ứng đầu tiên của cô ấy là muốn cởi áo trả lại cho anh ta Nhưng khí cô ấy nằm lấy chiếc áo khoác thì chợt dừng lại, cô ấy nghĩ đến những lời mà Lâm Hương Giang đã nói, vẫn là tạm thời chịu đựng anh ta thêm một lát nữa đi.

Dạ Hữu Khánh tiễn cô ấy về phòng, trên đường đi cô ấy không nói với anh ta câu nào.

“Cô nghỉ ngơi sớm đi” Anh ta cũng không biết nên nói gì với cô ấy, sự lạnh nhạt của cô ấy khiến anh ta cảm thấy xa lạ.

“Anh đợi đã” Lãnh Thiên Khuê bỗng nhiên gọi anh ta lại.

Anh quay đầu nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu.

“Anh..” Cô ấy âm thầm siết chặt nắm đấm, sau đó mới tiếp tục nói: “Anh đọc một quyển sách cho tôi đi, bây giờ tôi không thể ngủ được”

Dạ Hữu Khánh hơi kinh ngạc mà nhìn cô ấy trước đây mỗi buổi tối cô ấy không ngủ được, anh ta sẽ đọc sách báo cho cô ấy, còn chưa đọc xong hai trang thì cô ấy đã ngủ thiếp đi rồi.

Thấy anh ta không nói gì, Lãnh Thiên Khuê nghĩ rằng anh ta không đồng ý, nói một cách vô cảm: “Anh không muốn thì đi đi”

“Được, cô muốn nghe gì?” Anh ta xoay người đi đến giá sách.

“Trà Hoa Nữ đi”

Anh ta dùng ngón tay thon mảnh khảnh của mình chọn quyển sách “Trà Hoa Nữ”, sau đó ngồi xuống đối diện cô ấy.

Người đàn ông đọc sách bằng một giọng trầm hơi khàn, cô ấy sững sờ nhìn khuôn mặt của anh ta.

Dáng vẻ của anh ta vẫn không thay đổi, là một người mà cô ấy vô cùng thân quen, nhưng anh ta đã không còn là người mà cô ấy quen biết nữa rồi Hoặc có lẽ cô ấy vẫn chưa bao giờ thực sự hiểu anh ta, có lúc cô ấy rất muốn hỏi, anh ta ở nhà họ Lãnh nhiều năm như vậy rồi có phải là để đợi hại chết ba mẹ cô ấy rồi cướp hết mọi thứ của nhà họ Lãnh đi không?

“Đủ rồi, anh đừng đọc tiếp nữa” Cô ấy đột ngột ngắt lời anh ta, trong đầu đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Dạ Hữu Khánh nhướng mày nhìn cô ấy, nói: “Bây giờ buồn ngủ rồi sao?”

Cô ấy gật đầu: “Ừm”

Anh ta đóng quyển sách trên tay rồi đứng dậy: “Vậy thì nghỉ ngơi đi” Anh ta tiện tay ném quyển sách lên trên bàn trà rồi đi về phía cô 3y.

Cô ấy vẫn còn chưa kịp phản ứng thì người đàn ông cao lớn đã cúi người xuống bế cô ấy lên.

“Dạ Hữu Khánh!” Đột nhiên cô ấy trở nên rất căng thẳng, ngày hôm nay anh ta như một ác ma với cô ấy vậy.

Cảm nhận được người phụ nữ trong vòng †ay mình đang thở gấp, trái tim anh ta khẽ co giật Ôm cô ấy mới phát hiện, cô ấy gây đến đáng sợ, thậm chí xương bướm ở sau lưng cô ấy còn cộm cả và tay.

Trọng lượng của cô ấy đối với anh ta mà nói thì nhẹ như lông hồng. Anh ta vô thức mím chặt môi, không nói lời nào đặt cô xuống giường: “Ngủ đi”

“Anh..” Cô ấy muốn bảo anh ta cút đi, nhưng cổ họng lại không thốt ra được lời nào.

Dạ Hữu Khánh nhìn cô ấy bằng đôi mắt đen đầy đe dọa, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Không muốn ngủ à?”

Lãnh Thiên Khuê bắt gặp với ánh mắt của anh ta, đột nhiên đưa ra một yêu cầu: “Anh ở bên cạnh canh tôi ngủ”

Anh ta nghe vậy chợt nheo mắt lại, đáy mắt lóe lên một tia kỳ quái. Ngón tay thon dài của anh ta vuốt ve khuôn mặt thanh tú như búp bê của cô ấy, giọng nói hơi khàn khàn: “Không từ chối tôi nữa sao?”

Cô ấy gạt phăng tay anh ta ra, vẻ mặt lạnh lùng: “Đây không phải là chuyện anh nên làm sao?” Trước đây anh ta đã từng là con nuôi của nhà họ Lãnh và cũng là vệ sĩ của cô ấy, cô ấy đã từng yêu cầu anh ta canh cho cô ấy ngủ rất nhiều lần.

Anh ta bóp chặt cảm cô ấy: “Cô có phải đã quên bây giờ tôi không còn là bảo vệ của cô nữa rồi không?”

“Đối với tôi thì anh chính là vệ sĩ”

Anh ta không trả lời mà chỉ nhìn cô ấy.

Hai người bốn mắt nhìn nhau không ai lên tiếng, chỉ để xem ai sẽ là người cúi đầu trước.