Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 698





Chương 699: Chỉ là mẹ của con anh thôi à

Cô có thể đi tìm vị trưởng bối vẫn luôn ủng hộ ba, trước giờ bọn họ đều không thừa nhận kẻ vô ơn Dạ Hữu Khánh tiếp quản Đế quốc Vinh Quang.

Trong mắt dần dâng lên ánh sáng hi vọng, cô ta lập tức nói với Lâm Hương Giang: “Tôi không ra nước ngoài, tôi biết mình muốn đi đâu rồi! Lần này vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người!”

“Không có gì to tát, nhưng mà… cô đi một mình nhớ cẩn thận một chút” Lâm Hương Giang dặn dò.

“Không sao! Tôi không chết được. Lãnh Thiên Khuê có ý chí chiến đấu, cả người cũng phấn chấn lên: “Dừng xe ở phía trước kia đi.”

“Dừng ở đây sao?” Lâm Hương Giang không xác định mà hỏi lại, “ừt Lâm Hương Giang nghĩ có lẽ cô ấy không muốn cho nhiều người biết mình đi đâu, vì thế cô thuận theo ý cô ấy, dừng xe lại.

Lãnh Thiên Khuê xuống xe, nhìn về phía cô, chân thành nói: “Cô đã giúp tôi, coi như tôi nợ cô một nhân tình lớn, sau này chỉ cần cô có chuyện cần đến tôi thì cứ nói là được”

Ngoại trừ Lâm Hương Giang, không có bất cứ ai vươn tay kéo cô ta một cái lúc cô ta khó khăn cả.

“Chuyện này tính sau, cô chú ý an toàn đấy!” Lâm Hương Giang cười nói Lâm Hương Giang lái xe rời đi, nhìn bóng dáng Lãnh Thiên Khuê trong kính chiếu hậu nhỏ dần rồi biến mất, cô thở dài một hơi.

Đến lúc này Hà Tuấn Khoa mới có cơ hội nói chuyện với cô, anh ôm cô vào lòng nói: “Được rồi, bây giờ em nên tập trung tinh thần vào anh và con gái thôi chứ?” Nghe cứ như cô lạnh nhạt anh thật lâu ấy.

Cô dựa vào lòng anh, có anh bên cạnh khiến cô tràn ngập cảm giác an toàn.

“Lần này cũng phải cảm ơn anh, bằng không em đã không giúp được cô ấy” Nếu không có người của anh khống chế tay chân của Dạ Hữu Khánh thì cô và Lãnh Thiên Khuê cũng không đi khỏi đó được “Chỉ cần em muốn làm anh đều vô điều kiện ủng hộ em, cảm ơn gì chứi”

Cô cười hì hì, ngước đầu nhìn gương mặt điển trai của anh: “Anh không sợ chiều hư em à”

“Thì anh có thể làm gì được chứ? Ai bảo em là mẹ của con anh đâu?”

“Chỉ là mẹ của con anh thôi à?” Cô mếu máo, Anh nâng cằm cô lên, ghé sát vào mặt cô: “Còn là cô gái của anh..” Tiếng cuối cùng gần như biến mất tại vị trí hai môi gặp nhau.

Về tới nhà họ Hà, Lâm Hương Giang vội vã chạy vào phòng.

“Bé con ơï?”

Chuyên gia chăm sóc trẻ đang chơi với Bé con, Bé con ngồi dưới sàn chơi bóng cao.

Bé Con nghe tiếng gọi thì quay đầu nhìn lại.

Thấy Giải Tích tới, đôi mắt tròn xoe của Bé con càng mở to, nhìn cô chăm chú không chớp mắt.

Lâm Hương Giang không ức chế được: kích động trong lòng, nhưng cô chỉ phải cố nén, cô sợ làm bé sợ, chỉ có thế chậm rãi đi về phía bé.

Hà Tuấn Khoa theo sau cô, cũng không đi lên trước mà nhìn cô đi về phía con gái.

Lâm Hương Giang ngồi xổm xuống trước mặt bé con, khẩn trương nói: “Bé con, con còn nhớ mẹ không? Mẹ là mẹ của con.

Bé con nghiêng đầu đánh giá cô, thật lâu sau bỗng mở miệng nói: “Mía..” Bé nói không sõi, nhưng đều nghe ra được bé đang gọi mẹ.

Thoáng cái, trong lòng Lâm Hương Giang như có thứ gì hòa tan, hốc mắt nóng lên, vươn †ay ôm con gái vào lòng.

“Đúng rồi, mẹ là mẹ của con, mẹ ruột của con..” Trên đường về Hà Tuấn Khoa đã đưa cô xem kết quả xét nghiệm kia, Bé con thật sự là con gái cô.

Cô chưa từng dám mơ đến chuyện tìm lại được con gái!

Bé con không hiểu cảm xúc của cô vì sao thay đổi, vui vẻ kêu: “Mía, mía…”

Lâm Hương Giang xoa nước mắt: “Sau này mẹ không rời khỏi Bé con nữa, mẹ sẽ chăm sóc con, ai không tốt với con mẹ đều sẽ không tha cho người đó” Nghĩ đến việc Nguyệt Hương từng đối xử với Bé con tệ hại như vậy cô liền nổi giận.

Hà Tuấn Khoa đi tới ôm vòng lấy hai mẹ con: “Ngốc ạ, em nói cái gì ngốc nghếch thế?

Xem anh như không tôn tại à?”