Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 74



Chương 74: Bị bắt cóc

*Bác sĩ Minh, trong năm năm qua, cháu vẫn luôn cảm thấy hối hận vì đã không thể ở cạnh ba cháu trong những giây phút cuối cùng. Vì vậy mong chú hãy nói cho cháu biết sự thật được không?”

Bác sĩ Minh nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của cô, ông ấy thở dài: “Chú cũng biết rằng những chuyện này không thể che dấu mãi được. Ba của cháu đột nhiên bị bệnh… Chuyện này quả thật là có ẩn khuất”

Hô hấp của Lâm Hương Giang như dừng lại, thần kinh thì căng thẳng: “Vậy ẩn khuất là cái gì?”

Bác sĩ Minh nhìn cô, ông ấy dừng lại một chút rồi thở dài một cái: “Chú sẽ nghỉ hưu trong nửa tháng nữa, vì vậy hãy đến gặp chú sau khi chú nghỉ hưu nhé. Đến lúc đó chú sẽ nói với cháu tất cả mọi chuyện.”

Lâm Hương Giang khó hiểu: “Vì sao lại phải vậy ạ?”

Bác sĩ Minh không muốn giải thích: “Cháu cứ làm theo lời của chú, chú đảm bảo với cháu, sau này chú sẽ nói cho cháu biết bất cứ điều gì cháu muốn biết.”

Thấy ông ấy đã nói như vậy, cho nên tuy Lâm Hương Giang đang rất nóng lòng muốn biết sự thật nhưng cô cũng không có cách nào để ép ông ấy nói ra.

Cô im lặng một lát rồi mở miệng: “Được rồi, cháu sẽ đợi thêm nửa tháng nữa, đến lúc đó mong chú có thể nói cho cháu tất cả mọi thứ” Cô nghĩ, cô đã chờ đợi năm năm rồi, vậy nên đợi thêm nửa tháng nữa cũng không là vấn đề gì Bác sĩ Minh gật đầu: “Chắc chắn rồi”

“Vậy cháu sẽ không làm phiên chú nữa”

Lâm Hương Giang đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cô đi ra ngoài muộn như vậy, không biết thắng nhóc kia có đang đi tìm cô hay không.

€ô nói lời tạm biệt với bác sĩ Minh, sau đó lập tức đi về phía bãi đậu xe của bệnh viện.

Bãi đậu xe ở một góc của bệnh viện. Đèn điện ở đây khá tối, cộng với việc bây giờ đang là ban đêm cho nên không có ai đi lại, Lâm Hương Giang đi bộ trên đường cũng không tránh khỏi một cảm thấy hơi lạnh sống lưng.

Cô càng đi về phía trước càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, cảm giác phía sau như đang có người đi theo cô, nhưng khi cô quay đầu lại thì không nhìn thấy bóng người nào.

Cô vô thức tăng tốc độ, chỉ muốn đi đến cạnh chiếc xe của mình thật nhanh. Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi đột nhiên đổ chuông, quả thật đã làm cô bị giật mình.

Cô bình tĩnh lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gọi điện đến là Hà Tuấn Khoa.

Vừa nghĩ tới hẳn thì những nỗi sợ hãi kia của cô đã được giảm bớt đi một chút, cô bấm nút trả lời: “Alo?”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến: “Muộn thế này mà em đi đâu thế?

Sao lại không có ở nhà?”

Nghe giọng nói lúc này của hắn có vẻ hơi khó chịu thì phải?

Lâm Hương Giang đi ra ngoài lúc hắn còn chưa về nhà, chắc là hẳn cũng vừa mới trở về, thấy cô không đi cùng con trai nên đã lập tức gọi điện thoại xem cô đang ở đâu.

*Tôi đang ở trong bệnh viện” Cô cũng không giấu hắn.

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa hơi trầm xuống: “Em đến bệnh viện làm gì? Cơ thể có chỗ nào.

không thoải mái sao?”

“Tôi… À, ph: chưa nói xong, cô đã bị bàn tay vươn ra từ ” Lâm Hương Giang còn phía sau che miệng và mũi lại. Chính xác hơn là bị một miếng khăn vải che lại, trên khăn vải có tẩm thuốc mê rất mạnh, cô không phòng bị nên đã hít một hơi, nhất thời cảm thấy đầu óc.

choáng váng, căn bản không có cách nào để phản kháng. Cô nhanh chóng hôn mê và hoàn toàn mất ý thức.

Trong bóng tối mờ mịt, cô bị đưa lên một chiếc xe ở cách đó không xa. Ngay sau đó chiếc xe lái ra khỏi bệnh viện.

Lúc Lâm Hương Giang hôn mê, điện thoại di động trong tay cô bị rơi xuống đất, rầm’ một tiếng như đấm mạnh vào lỗ tai của Hà Tuấn Khoa.

Hà Tuấn Khoa cảm thấy có điều gì đó không đúng, giọng nói trầm thấp vang lên: “Lâm Hương Giang? Em có đang nghe tôi nói không thế? Lâm Hương Giang?”

Thấy người phụ nữ kia không trả lời, hắn chỉ loáng thoáng nghe được tiếng động cơ của xe.

Trong lòng hẳn đột nhiên lại có dự cảm không lành, sau đó bấm một dãy số khác: “Trong vòng mười phút nữa, điều tra cho tôi tung tích của Lâm Hương Giang”

Chưa đầy mười phút, Hà Tuấn Khoa nhận được điện thoại báo cáo của Hoài Vũ: “Tổng giám đốc Hà, bà chủ đang ở bãi đậu xe bệnh viện thì bị hai người đàn ông xa lạ bắt lên xe.”

Hà Tuấn Khoa nghe vậy, trong nháy mắt ánh mắt của hẳn trở nên lạnh lẽo: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Chúng tôi cũng không biết là có chuyện gì, nhưng chúng tôi đã tìm thấy chiếc xe đó thông qua giám sát, thấy bọn chúng đang đi đến một khu rừng bên ngoài thành phố”

“Gửi địa chỉ cho tôi” Hà Tuấn Khoa cúp điện thoại xong lập tức cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Gương mặt anh tuấn của hẳn trở nên lạnh lùng âm u, lông mày nhíu chặt. Khi nghe nói Lâm Hương Giang bị bắt cóc, một người vẫn luôn bình tĩnh thong dong như hắn giờ phút này lại có chút nôn nóng và còn cảm thấy rất lo lắng.

Là ai đã ra tay với cỡ? Chẳng lẽ là kẻ thù trên thương trường của nhà họ Hà?

Hắn cũng không công khai quan hệ của hắn với Lâm Hương Giang, người bên ngoài hắn là không biết cô là bà Tuấn Khoa, chắc sẽ không phải là kẻ thù của hẳn, vậy thì đó sẽ là ai?

Khi hắn đi qua phòng khách, nhìn thấy Lâm Thanh Dương vẫn chưa ngủ mà đang buồn chán ngồi xây các khối hình trong phòng khách “Ba ơi, ba cũng muốn ra ngoài sao?” Cậu bé nghỉ ngờ nhìn hắn.

Ánh mắt của Hà Tuấn Khoa chợt lóe lên, cố gắng tỏ ra thật tự nhiên trước mặt đứa nhỏ: “Ừm”

Cậu bé chạy về phía hắn, bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc năm chặt quần tây của hẳn, nhìn hắn nói: “Ba, mẹ nói rằng mẹ sắp về rồi, nhưng bây giờ đã muộn như vậy rồi, sao mẹ vẫn chưa về? Ba có thể đi đón mẹ không? Có phải là mẹ lại đi lạc rồi không?” Khuôn mặt nhỏ bé của cậu nhóc đang tràn ngập vẻ lo lắng.

Đáy mắt Hà Tuấn Khoa như có c: hiện lên, vẻ mặt không thay đổi, bàn tay lớn sờ sờ đầu cậu bé: ‘Bây giờ ba sẽ đi đón mẹ, con hãy lên tầng đi ngủ đi”

*Ba phải hứa là sẽ đi đón mẹ về đấy nhé”

“Ba hứa” Hà Tuấn Khoa không có thời gian để trì hoãn thêm nữa, ai mà biết những người đó muốn làm gì Lâm Hương Giang?

Hãn ra lệnh cho người quản gia đưa cậu bé đi ngủ rồi mình bình tĩnh lái xe ra ngoài.

Hà Tuấn Khoa dựa theo đường mà Hoài Vũ gửi cho, lái xe đuổi ra ngoài thành phố. Dọc theo đường đi, hắn càng ngày càng tăng tốc độ xe lên rất nhanh, cả người và cả thần kinh của hắn cũng đều trở nên căng thẳng. Tay cầm chắc vô lăng, đáy mắt lạnh như băng lộ ra một tia khát Nếu những người đó dám làm tổn thương cô, chắc chăn hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn họ.

Xe của Hà Tuấn Khoa vừa rời khỏi thành phố không lâu thì điện thoại của Hoài Vũ lại gọi tới: “Tổng giám đốc Hà, chúng tôi đã đuổi theo chiếc xe đó. Chúng dừng lại ở một nhà máy bị bỏ hoang, tôi đã gửi địa điểm cho anh.

Lúc này bà chủ chắc hẳn là đang ở bên trong, đi theo chiếc xe đó trước, nếu không sẽ mất dấu bọn họ”

*Bắt hết bọn người đó cho tôi” Giọng nói của Hà Tuấn Khoa rất lạnh lẽo.

Trong bóng tối, chiếc xe phóng nhanh như một con thú đêm cắt ngang màn đêm, nhanh chóng lái xe tới nhà máy bị bỏ hoang.

Chẳng bao lâu sau, Hà Tuấn Khoa đã đến nơi, xung quanh đều tối đen như mực, không có một chút ánh đèn nào, chỉ có ánh trăng trên trời là đang phát ra ánh sáng.

Hà Tuấn Khoa tắt máy, bước xuống xe, nhanh chóng chạy về phía nhà xưởng bị bỏ hoang đó. Hắn không tạo ra tiếng động quá lớn, bởi vì hắn không biết bên trong có kẻ ác hay không, không muốn làm bọn họ phát hiện, tránh để Lâm Hương Giang bị tổn thương.

Hắn đi đến cửa, phát hiện cánh cửa rỉ sắt loang lỗ đang khép hờ, bên trong tối om, không có ánh sáng, cũng không có bất kỳ âm thanh nào, yên tĩnh đến mức hẳn có thể nghe thấy tiếng thở của mình.

Hắn lặng lẽ đi vào thông qua cánh cửa đang khép hờ, đồng thời lắng nghe tất cả mọi tiếng động.

Sau khi hắn đi vào vẫn không phát hiện ra dấu hiệu của bất kỳ kẻ nào. Ánh trăng từ cửa số sắt chiếu vào, khiến hắn có thể gần như là nhìn rõ bên trong. Ánh mắt lạnh lùng của hắn quét qua toàn bộ khung cảnh phía bên trong, tâm mắt bồng nhiên nhìn chãm chẫm phía trước cách đó không xa… Nơi đó hình như có một người!

Hà Tuấn Khoa nhìn kỹ là một người phụ nữ, giống như là Lâm Hương Giang!

Trái tìm hẳn nói lên đau đớn, không quan tâm đến những người khác, lập tức chạy nhanh về phía cô: “Lâm Hương Giang… “

Bây giờ hẳn đã có thể chắc chẳn răng không có bất kỳ ai ở trong ngôi nhà bị bỏ hoang này, chỉ có một mình Lâm Hương Giang.

Hãn đang tự hỏi tại sao đám côn đồ lại để cô ở đây. Nhưng khi hắn chạy đến bên cạnh cô thì đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, đồng thời trái tim của hắn cũng bị siết chặt lại thật mạnh, thân hình cao lớn chấn động: “Lâm Hương Giang!”

Người phụ nữ nằm trên mặt đất bị buộc chặt cả tay và chân bằng một sợi dây thừng.

Cô hôn mê bất tỉnh, bên người lại có một đống máu đỏ tươi chói mắt, chảy ra từ cổ tay bị cắt của cô…

Nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt Hà Tuấn Khoa có ý định muốn giết người, nếu những tên đó đang ở trước mặt thì hắn nhất định đã giết chết bọn họ.