Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 789



Chương 789: Mất trí nhớ

Bác sĩ trầm ngâm nói: “Nếu như não bộ của cô ấy không bị thương nặng, cũng không bị chuyện khác kích thích mà mất trí nhớ… khả năng này gần như bằng không”

Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nhìn chằm chăm bác sĩ: “Có ý gì?”

“Căn cứ theo kinh nghiệm của tôi, cô ấy như vậy rất có thể là bị người khác thôi miên” Bác sĩ nói.

“Thôi miên?” Đây là lần đầu tiên Hà Tuấn Khoa nghe nói tới thôi miên có thể khiến người ta mất trí nhớ.

“Thật ra tôi cũng không hiểu quá rõ về thôi miên, nhưng tôi có một người bạn là chuyên gia trên phương diện này, anh ta đã nói với tôi có một loại thôi miên có thể khiến người ta nhanh chóng quên mất chuyện hiện tại, chỉ nhớ rõ chuyện ngày xưa”

“Mời người bạn kia của anh tới đây ngay cho tôi!” Hà Tuấn Khoa lập tức nói.

Bác sĩ rất dễ nói chuyện, anh ta lập tức gọi điện thoại liên hệ với bạn mình.

Người bạn kia của anh ta cũng là một bác sĩ, họ Tâm.

“Bác sĩ Tê, nghe nói anh là chuyên gia trên phương diện thôi miên, anh xem cô ấy giúp tôi” Hà Tuấn Khoa nói.

Bác sĩ Tê đứng từ vị trí cách Lâm Hương Giang một khoảng quan sát cô, lại nghe Hà Tuấn Khoa miêu tả tình huống của cô, rất nhanh anh ta đã có đáp án.

“Dựa theo tình huống trước mắt, đúng là cô ấy đã bị người thôi miên thật, bị mất phần lớn ký ức” Bác sĩ Tê không khỏi cảm thán: “Người này có thủ pháp thôi miên rất cao, để cô ấy št trí nhớ mang tính lựa chọn”

“Vậy anh có biện pháp nào để cô ấy khôi phục ký ức không?” Hà Tuấn Khoa hỏi.

Bác sĩ Tê lắc đầu: “Không”

Đáp án này khiến trái tim Hà Tuấn Khoa như rơi xuống đáy cốc!

Lẽ nào từ nay về sau Lâm Hương Giang sẽ quên mất tất cả giữa bọn họ sao?

Nếu quả thật là vậy, anh nhất định phải giết chết Hà Tùng Nhân!

“Chẳng qua..” Lúc này bác sĩ Tê lại mở miệng: “Loại thuật thôi miên này vốn không cách nào giải được, bởi vì thời gian duy trì nó sẽ không quá dài, chờ qua một thời gian ngắn nữa cô ấy sẽ khôi phục ký ức”

Mắt Hà Tuấn Khoa lập tức sáng lên: “Anh nói cô ấy có thể tự động khôi phục?”

“Đúng, thuật thôi miên không phải tà thuật, đương nhiên không thể hoàn toàn xóa hết ký ức một người nên có” Lời của bác sĩ Tê chính là hy vọng.

“Vậy lúc nào cô ấy mới có thể khôi phục?” Đây là vấn đề Hà Tuấn Khoa quan tâm nhất.

Bác sĩ Tê lắc đầu: “Chuyện này không thể nói chắc, nhanh thì một tuần, cũng có thể là nửa tháng, chậm thì một tháng.

Còn phải xem tình huống của cá nhân cô ấy”

Đừng nói tới một tuần, Lâm Hương Giang chỉ quên anh một ngày anh đã cảm thấy một ngày dài bằng một năm!

Nhưng bây giờ anh không tìm được biện pháp tốt hơn, chỉ có thể cầu khẩn cô mau chóng khôi phục.

“Đúng rồi, nếu như anh hy vọng cô ấy có thể khôi phục nhanh một chút, tốt nhất hiện tại anh nên thuận theo ý nguyện.

của cô ấy, cô ấy muốn làm gì thì anh phải chiều theo ý cô ất như vậy tâm trạng của cô ấy mới có thể ổn định, trợ giúp cô ấy khôi phục” Cuối cùng Kiều bác sĩ nói Hà Tuấn Khoa hơi gật đầu: “Đã biết” Điểm này cũng không phải quá khó.

Tiễn bác sĩ đi, Hà Tuấn Khoa cố gắng nói mấy câu với Lâm Hương Giang nhưng cô vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm anh, cự tuyệt không cho anh tới gần: “Chú nói để tôi gặp Tùng Nhân, anh ấy đâu? Vì sao anh ấy còn chưa tới?”

Hà Tuấn Khoa vô cùng không muốn để cô gặp Hà Tùng Nhân. Nhưng nghĩ tới những lời bác sĩ Tê mới vừa nói, anh đè ép cảm xúc ngổn ngang trong lòng: “Cậu ta đã đang trên đường tới, em có thể thấy cậu ta nhanh thôi”

Lần này Hà Tuấn Khoa cũng không lừa cô, anh đã sai thuộc hạ dẫn Hà Tùng Nhân qua đây thật.

Hà Tùng Nhân lại đi vào nhà họ Hà, chỉ cảm thấy dường như đã cách mấy đời, đây vốn cũng là nhà của anh ta!

Là anh ta biết chú út chắc chắn sẽ tìm anh ta tới cho nên anh ta mới yên tâm để chú út đưa Lâm Hương Giang đi.

“Chú út, Hương Giang của cháu đâu?” Anh ta cười cười hỏi, nụ cười kia mang theo một tia khiêu khích và đắc ý.