Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 803



Chương 803: Tôi còn đáng tin hơn người đàn ông sau lưng cậu

“Tôi tự có chừng mực, không nói gì kích thích đến cô ấy, tôi không lừa gạt cô ấy giống như anh”“

Dạ Hữu Khánh lười cãi cọ với cô: “Nhiều nhất là mười phút, cô hãy nói những gì cần nói rồi rời đi”

Cô còn chưa gặp Lãnh Thiên Khuê mà anh ta đã bắt đầu đuổi cô đi rồi sao?

Lâm Hương Giang cười lạnh nhạt, khi nào cô đi thì đó là chuyện của cô.

Cô đi cùng Dạ Hữu Khánh, thật ra là bị giám sát, bước đến trước mặt Lãnh Thiên Khuê.

Lãnh Thiên Khuê ngồi trên xe lăn, khi nhìn thấy cô, cô ấy không khỏi ngẩng đầu nghỉ hoặc nhìn cô và mỉm cười hỏi: “Cô là?”

“Tôi là Lâm Hương Giang bạn của cậu. Tôi nghe Dạ Hữu Khánh nói cậu bị mất trí nhớ, quên luôn cả tôi rồi” Lâm Hương Giang nhìn thẳng vào mắt cô ấy mà trả lời.

Lãnh Thiên Khuê tỏ vẻ vô cùng có lỗi: “Tôi thật sự đã quên hết những chuyện trước kia, thật là ngại quá, tôi đã quên mất cậu”

“Không sao đâu, vậy hiện giờ cậu phải nhớ kỹ tôi đấy” Dạ Hữu Khánh không lừa cô, Lãnh Thiên Khuê thật sự đã quên hết mọi chuyện.

Lãnh Thiên Khuê nghiêm túc gật đầu: “Cậu hãy yên tâm, từ này về sau tôi sẽ không quên đâu. Cậu là Lâm Hương Giang, bạn của tôi, đúng không?”

“Ừ” Lâm Hương Giang gật đầu, nhìn thấy cô ấy như vậy, cô không nhịn được mà đau lòng.

“Vậy cậu có thể kể cho tôi nghe những chuyện trước kia được không?” Lúc này, cô ấy vô cùng muốn biết về những chuyện trong quá khứ.

Lâm Hương Giang tức khắc cảm nhận được ánh mắt tràn đầy cảnh cáo đến từ Dạ Hữu Khánh ở đối diện. Cô phớt lờ anh ta, mỉm cười nói với Lãnh Thiên Khuê: “Trước kia chúng ta là bạn thân của nhau, cậu còn thường xuyên tìm tôi giúp đỡ nữa kìa”

“Vậy ư? Tôi tìm cậu để nhờ giúp điều gì?” Lãnh Thiên Khuê tò mò hỏi.

Ánh mắt chòng chọc nhìn cô của Dạ Hữu Khánh càng thêm đáng sợ, chỉ thiếu không có trực tiếp ném cô ra ngoài.

Lâm Hương Giang vân không nhìn anh ta mà trả lời câu hỏi của Lãnh Thiên Khuê: “Tìm tôi vô cùng gấp gáp, cậu còn nói tôi còn đáng tin hơn so với người đàn ông ở sau lưng cậu nữa”

“Sao?” Lãnh Thiên Khuê quay đầu nhìn Dạ Hữu Khánh, trước kia anh ấy không đáng để tin cậy hay sao?

“Em đừng nghe cô ta nói lung tung, cô ta cơ bản không giúp em chuyện gì, trước kia em đều thích tìm cô ta để đi ăn và dạo phố mua sắm mà thôi” Dạ Hữu Khánh thốt ra lời nói dối mà mà ánh mắt không chớp một chút nào.

Lâm Hương Giang rốt cuộc cũng hiểu vì sao anh ta có thể mặt không đổi sắc mà lừa gạt Lãnh Thiên Khuê.

“Chờ cậu khỏe lại, tôi sẽ đến rủ cậu đi ăn, đi dạo và mua sắm nhé.” Lâm Hương Giang xác định Lãnh Thiên Khuê đã mất trí nhớ, vì thế cô sẽ không tùy tiện nói những chuyện trước kia, như vậy sẽ kích thích cảm xúc của cô ấy.

“Được” Lãnh Thiên Khuê rất vui bởi vì cô ấy đã tìm thấy một người bạn.

Lâm Hương Giang không ở lại quá lâu đã rời đi, cô không biết phải nói gì với Lãnh Thiên Khuê. Biết rằng hiện tại cô ấy sống rất tốt, Dạ Hữu Khánh thật sự chăm sóc cô ấy tận tâm, như vậy cô đã không có gì phải lo lắng quá.

Cô chỉ sợ sau khi Lãnh Thiên Khuê khôi phục trí nhớ biết được bản thân hiện tại bị Dạ Hữu Khánh lừa gạt, đến lúc đó chỉ sợ cô ấy càng muốn giết chết anh ta.

Cô ra khỏi bệnh viện, xe của Hà Tuấn Khoa đã chờ cô ở cửa.

Cô kéo cửa xe ra và ngồi vào ghế sau, Hà Tuấn Khoa ôm con gái đang đợi cô.

Không đợi cô ra tay, con gái đã chủ động ôm cô một cái.

Cô ôm lấy cô gái bé bỏng và hôn lên trán cô bé: “Có nhớ mẹ hay không?”

Kim Ngân nhìn thấy cô thì rất vui vẻ, bi ba bi bô không nói rõ thành lời.

“Không chỉ con bé nhớ em, anh cũng nhớ” Hà Tuấn Khoa duỗi cánh tay ra ôm lấy vai của cô.

Cô không khỏi buồn cười mà nói: “Em mới vào đó có một chút mà thôi.”