Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 805



Chương 805: Cuộc hẹn với Phạm Văn Đồng

“Không phải Phương Thảo, là anh” Trong di động truyền đến giọng nói của một người đàn ông pha chút vui cười.

Đào Hương Vi giật mình hồi thần: “Anh là… Phạm Văn Đồng” Trong khoảng thời gian này, bọn họ không hề có liên lạc gì với nhau.

“Lâu quá không gặp, em sẽ không quên mất anh rồi chứ?” Anh ta trêu chọc mà nói.

“Làm sao có thể, chỉ là… Gần đây em rất bận mà thôi.” Bận tìm việc làm.

“Bận sao?” Phạm Văn Đồng cười nhẹ, nói: “Em đừng nói dối anh. Anh đã nghe nói cái tên họ Từ chó má gì đó đã đóng băng mọi hoạt động trong giới của em, cho nên những người khác đều không dám tìm em để quay phim hay quay quảng cáo, có đúng vậy không?”

Đào Hương Vi mở miệng muốn giải thích gì đó, nhưng giải thích chính là che giấu, nếu anh ta đã biết mọi chuyện thì cô cũng không việc gì phải giấu giếm.

“Cho nên em vẫn đang cố gắng tìm việc đây”

“Vậy tại sao em lại không tìm anh?” Giọng điệu của Phạm Văn Đồng có chút trách móc.

Không đợi cô nói dứt câu, Phạm Văn Đồng đã cắt đứt lời cô: “Chẳng lẽ em cảm thấy đến bản thân anh còn không có lấy chút tự do cá nhân nào thì làm sao có tư cách mà giúp em đúng không?”

“Em không có ý này” Cô vội vàng lên tiếng.

“Anh thấy em chính là đang nghĩ như vậy. Cũng khó trách, hợp đồng của anh năm ở trong tay người khác, muốn chấm dứt hợp đồng cũng không thể, cho dù anh có tài nguyên cũng không cách nào cho em được” Anh nói với vẻ tự giễu.

“Được rồi, anh đừng nói nữa, anh hiểu lâm em rồi, em cơ bản không có suy nghĩ này” Đào Hương Vĩ có hơi nóng nảy.

“Nếu không có, vậy em hãy đến gặp mặt anh đi” Phạm Văn Đồng bất chợt đề nghị.

“Được, anh muốn gặp ở đâu?” Cô đồng ý không hề do dự, tránh làm cho anh ta không tin.

Phạm Văn Đồng gửi địa chỉ cho cô, hai mươi phút sau, hai người đã gặp mặt ở quán cà phê.

“Ngồi đi, anh đã gọi món ăn kiểu Mỹ cho em” Phạm Văn Đồng đã tới đây trước cô.

“Cảm ơn” Cô ngồi đối diện với anh ta.

“Em càng ngày càng khách sáo với anh, chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn bè của nhau hay sao?” Phạm Văn Đồng bất đắc dĩ nhìn cô và nói.

“Cho dù là bạn bè đi nữa thì em cũng không thể làm phiền anh quá nhiều.”

“Những lời này của em sai rồi, bạn bè chính là dùng để làm phiền đấy” Anh nói xong thì nâng ly cà phê trước mặt mình lên và uống một ngụm.

Trong nhất thời, Đào Hương Vi không biết phải nên nói cái gì, vì thế cô cũng chỉ đành uống cà phê.

“Anh tìm em là vì muốn ôn chuyện sao? Hay là vẫn còn chuyện gì khác?” Cô hỏi anh ta.

“Ngoài việc gặp mặt để ôn lại chuyện cũ, dĩ nhiên còn vì việc khác”

Nụ cười của anh ta có một điều gì đó hơi sâu xa.

Cô chờ anh ta nói tiếp.

“Gần đây anh có nhận một bộ phim, anh đã yêu cầu đạo diễn giao.

một vai diễn cho em, nhưng chỉ là một vai phụ, không biết em có muốn nhận hay không?” Phạm Văn Đồng nói.

Đào Hương Vi không dám tin mà nhìn anh ta, chần chừ giây lát rồi nói: “Anh tìm một vai phụ cho em?”

Phạm Văn Đồng cho rằng cô khó có thể tiếp nhận một vai phụ: “Ừ…

Nếu em không nhận thì cứ đợi, anh sẽ giúp em tìm thử xem có bộ phim nào phù hợp với em hay không.”

“Không, không, em có thể nhận, vai phụ cũng không có vấn đề gì.”

Hiện tại, cô sao còn có tư cách để mà lựa chọn chứ.

“Vậy anh sẽ nói với đại diễn để vai diễn này lại cho em” Phạm Văn Đồng nói.

Đào Hương Vi gật đầu: “Cảm ơn anh, hiện tại chỉ có anh chịu giúp em thôi” Cho dù phải cảm ơn nhiều lần hơn nữa thì cô vẫn muốn nói, huống chỉ người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi là người đáng quý trọng nhất.

“Dựa vào mối quan hệ của chúng ta, giúp em chút chuyện ấy không tính là gì” Phạm Văn Đồng nói xong thì đưa tay võ vỗ lên bàn tay đang đặt trên bàn của cô.

Đào Hương Vi chỉ có thể mỉm cười đáp lại anh ta.

Ở bên ngoài quán cà phê, Nguyễn Cao Cường đang ngồi trong xe, tài xế chuẩn bị cho xe chạy lên đường.

Anh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ xe thì bỗng nhiên nhìn thấy đôi nam nữ ở trong quán cà phê, con ngươi của anh chợt co rút lại.