Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 849



Chương 849: Lại cấp cứu

Nguyễn Cao Cường đành đặt ly nước lên chiếc bàn bên cạnh rồi ngồi xuống.

“Mày nói thử xem, mày không cố ý đối nghịch với tao à? Tao ép mày kết hôn Nam Thùy Dương, thế là mày bỏ gánh, giao tập đoàn cho thằng nhóc Nguyễn Cao Diệp?”

Nếu Nguyễn Cao Diệp có thể đảm nhiệm vị trí này thì ông đã không cần Nguyễn Cao Cường nhượng bộ mà đã cho Nguyễn Cao Diệp quản lý tập đoàn từ lâu rồi. Ngặt nỗi thằng ôn Nguyễn Cao Diệp kia chẳng nên thân, mấy năm qua toàn chạy ngược chạy xuôi vì một người phụ nữ, muốn gặp được thằng ôn này một lần cũng khó.

Ông cụ không hiểu tại sao đàn ông trong gia đình Nguyễn Cao đều đào hoa đa tình, đều bị tình yêu làm cho khốn khó.

“Ông nội, không phải cháu đối nghịch với ông đâu. Cháu tình nguyện kết hôn với Nam Thùy Dương, chỉ là… Cháy cảm thấy rất mệt mỏi, cháu muốn có được cuộc sống của riêng mình sau khi kết hôn, cho nên.

Cháu đưa hết cổ phần tập đoàn cho người khác” Anh thình lình nói ra những lời này.

Ông cụ nhìn chăm chằm vào anh, đôi mắt đục ngầu sắc bén đến kỳ lạ: “Mày đưa cổ phần của tập đoàn cho người khác? Đưa cho ai?” Ông cụ lạnh giọng chất vấn.

Nguyễn Cao Cường cụp mắt nhìn về một nơi nào đó, giọng rất khẽ: “Mẹ của Vân Nhi ạ”

Ông cụ vốn đang nửa nằm nửa dựa vào đầu giường, nghe vậy thì lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chảm vào anh với vẻ khó tin, không biết là do quá hoảng hốt hay quá tức giận mà cả giọng nói cũng hơi run rẩy: “Mày… Đồ khốn nạn!”

Ngay sau đó, một tiếng “Xoảng” vang lên, ông cụ cáu giận nện ly nước Nguyễn Cao Cường rót cho mình xuống đất!

Thiết bị kiểm tra đo lường bên cạnh chợt phát ra tiếng còi báo động chói tai, ông cụ tức giận đến mức không thở nổi, như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào! Ông cụ tóm chặt ngực mình, tim co rút đau nhói!

Nguyễn Cao Cường không dám nói tiếp, vội vàng đứng lên đỡ ông ta, đồng thời nhấn chuông gọi bác sĩ.

Bàn tay gầy còm của ông cụ đột nhiên bắt lấy anh, mắt nhìn thẳng vào anh: “Mày cho toàn bộ cổ phần của mày cho đứa con gái kia?”

Nguyễn Cao Cường mím môi, vẫn gật đầu dù biết không thể tiếp tục kích thích ông ta: “Vâng.”

“Được, được… Mày được lắm! Mày không muốn làm tổng giám đốc.

của tập đoàn Nguyễn Cao, vậy thì mày cũng không cần làm người của nhà họ Nguyễn Cao nữa. Từ nay về sau mày cút ra khỏi cái nhà này đi, tao cũng không có thäng cháu như mày!” Ông cụ vô cùng giận dữ.

Ông ta không ngờ đứa cháu này lại một lòng một dạ với Đào Hương Vi như thế, cho dù đã kết hôn với Nam Thùy Dương vẫn không quên tặng cổ phần của mình cho nó.

“Ông” “Cút! Mày cút đi!” Ông cụ cáu tiết quát, đột nhiên phun ra một búng máu!

Nguyễn Cao Cường kinh hãi: “Ông ơi!” Lúc này anh cũng hốt hoảng, hét lớn ra cửa: “Chết tiệt, bác sĩ! Sao còn chưa tới hả?”

Ông cụ phụt máu xong lại ngất đi, tình hình vô cùng nguy cấp.

Đến giờ bác sĩ mới chạy vào, lập tức kiểm tra sơ bộ cho ông cụ, đồng thời nói: “Cấp cứu, lập tức cấp cứu!”

Ông cụ lại bị đẩy vào phòng cấp cứu, điều này chứng tỏ tình hình bây giờ nghiêm trọng hơn vừa rồi rất nhiều.

Nguyễn Cao Cường đứng một mình trước cửa phòng cấp cứu, hai tay siết chặt thành năm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh, đáy mắt bị âm trầm bao phủ.

Ông nội, ông phải bình an!

Do mình bất hiếu cả!

Lâm Hương Giang và Nguyễn Cao Diệp nhận được tin ông cụ lại vào phòng cấp cứu đều tức tốc chạy đến, chỉ thấy Nguyễn Cao Cường đứng sững trước cửa phòng cấp cứu.

“Ông nội lại sao vậy anh? Có phải anh kích thích ông nội không?”

Lâm Hương Giang hỏi.

Nguyễn Cao Cường không trả lời.

“Rốt cuộc chú làm sao vậy hả? Chú muốn làm ông nội bị tức chết à? Chú không muốn làm tổng giám đốc thì không làm, sao còn làm ông nội tức giận làm gì?” Nguyễn Cao Diệp cũng vô cùng khó hiểu.

Nguyễn Cao Cường vẫn không lên tiếng.

“Thôi được, để anh làm tổng giám đốc, chú đừng làm ông ấy tức nữa, được chứ?” Sau cùng Nguyễn Cao Diệp không chịu nổi nữa, anh ta không muốn ông cụ bị tức chết.