Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 854



Chương 854: Tôi không muốn nợ anh

“Vì sao anh ta lại bị ông Khải đuổi khỏi nhà họ Nguyễn Cao vậy?”

Đào Hương Vi khó hiểu hỏi.

“Tôi cũng muốn hỏi là sao anh ấy lại làm cho ông cụ tức giận đến nỗi phải vào phòng cấp cứu đến hai lần đây” Lâm Hương Giang dừng một chút rồi hỏi cô: Hương Vi, không phải là hai người đã xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?”

Trực giác nói cho cô, tất cả những hành động không bình thường này của Nguyễn Cao Cường có liên quan đến Đào Hương Vi.

“Tôi…Đúng là đã gặp chuyện.” Đối mặt với Lâm Hương Giang, cô cảm thấy không cần phải giấu giếm. Thế nên Đào Hương Vi lập tức nói ra chuyện của mình cho Lâm Hương Giang nghe.

“Cái gì? Cô nói anh ấy đã chuyển tất cả cổ phần công ty của mình ở tập đoàn Nguyễn Cao cho Phạm Văn Đồng rồi ư?” Lâm Hương Giang nghe xong thì thấy khiếp sợ không thôi.

“Thảo nào ông cụ lại bị anh ấy chọc tức đến nỗi hộc máu, rồi anh ấy còn bị đuổi khỏi nhà họ Nguyễn Cao nữa” Lâm Hương Giang hiểu được mọi thứ.

Thật ra cô biết vốn dĩ lần này Nguyễn Cao Cường đồng ý cưới Nam Thùy Dương đều là do ông cụ bức ép, mục đích chính là ngăn cản anh tiếp tục qua lại với Đào Hương Vi. Thật không ngờ vì cứu Đào Hương Vi mà anh lại chuyển hết cổ phần của mình cho người ta.

“Cô đi tới nơi anh ấy sống xem, có thể Nam Thùy Dương sẽ biết anh ấy đang ở đâu đó” Lâm Hương Giang cũng không biết tìm anh ở đâu.

Nguyễn Cao Diệp bị bắt đi quản lý tập đoàn nên chỉ có cô ở bệnh viện chăm sóc ông cụ, tạm thời cô không có cách gì để phân thân đi tìm Nguyễn Cao Cường được.

“Được, tôi biết rồi” Đào Hương Vi chấm dứt cuộc trò chuyện với Lâm Hương Giang. Sau đó cô đi đến biệt thự của Nguyễn Cao Cường trước. Đúng thật là anh đang ở nhà.

“Tìm anh có chuyện gì?” Cơ thể thon dài của Nguyễn Cao Cường dựa vào trên ghế sô pha, trên cánh tay tựa vào thành ghế sô pha đang cầm một cái ly đế dài, anh ở nhà chỉ để uống rượu.

Nhìn thấy trạng thái này của anh, Đào Hương Vi thầm nghĩ đến hai chữ “sa sút”. Người này thật sự không hề giống với Nguyễn Cao Cường mà cô quen biết một chút nào.

“Sao anh lại chuyển hết cổ phần công ty cho Phạm Văn Đồng thế hả?” Cô hỏi thẳng vào vấn đề.

Bàn tay to đang cầm ly rượu của Nguyễn Cao Cường hơi hơi nắm chặt lại, trong mắt phượng của anh lóe lên một tia sáng, anh nói: “Sao anh có thể để em bị phán tử hình được đúng không?”

Đào Hương Vi nhìn thẳng anh mà không hề chớp mắt, sau đó anh cười nói: “Chắc em sẽ không cảm động đâu nhỉ? Anh làm như vậy cũng là chỉ vì không muốn Mai Nhi bị ảnh hưởng thôi. Nếu như em bị phán tử hình thì chắc chắn con bé sẽ không chịu nổi, anh cũng muốn nó trở thành đứa bé không có mẹ”

Cô vẫn im lặng nhìn anh như cũ. Vậy nên ý anh là anh cứu cô vì con gái thôi sao?

“Cho nên em không cần cảm động, coi như là em nợ anh một cái ân tình thôi” Giọng nói của anh vô cùng thản nhiên.

Sau khi im lặng một lát xong thì cô mới lên tiếng: “Anh có biết vì sao PhẠm Văn Đồng lại nhằm vào nhà họ Nguyễn Cao bọn anh không?”

“Biết” Anh vẫn không có chút sợ hãi nào.

Đây vốn là chuyện ân oán giữa nhà họ Nguyễn Cao của anh và anh ta. Tôi thực sự vô tội khi bị các người liên lụy, thì thôi coi như là tôi không biết nhìn người đi. Tôi sẽ yêu cầu anh ta trả lại cổ phần cho anh”

Cô không muốn mắc nợ anh.

Đôi mắt phượng u ám của Nguyễn Cao Cường hơi nheo lại, anh nhìn cô có chút lạnh lùng, nhưng anh cười ra tiếng: “Em sẽ đòi về cho anh ư? Làm như thế nào? Em định dùng điều kiện gì để trao đổi với anh ta?”

Không phải cô không biết, Phạm Văn Đồng đã xem nhà họ Nguyễn Cao bọn họ thành kẻ thù giết ba mẹ anh ta rồi. Mối thù sâu như vậy thì sao cô có thể hóa giải được?

Anh nhìn cô từ trên xuống dưới rồi đột nhiên ác độc nói: “Chẳng lẽ em muốn dùng chính mình để trao đổi với anh ta? Chỉ sợ rằng với nỗi hận cả nhà bị giết thì em cũng chẳng đáng được nhắc tới trước mặt anh ta”

Lời giễu cợt của anh khiến cô xấu hổ, khuôn mặt cô hơi căng lại: “Tôi sẽ có cách của mình, nhưng không phải như những gì anh đã nói”

“Không cần” Anh thẳng thừng cắt đứt suy nghĩ của cô, anh nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Những thứ tôi đưa đi thì không có ý nghĩa gì để trở lại. Cô không cần tọc xen vào chuyện của người khác.”

Giọng điệu của Nguyễn Cao Cường trở nên lạnh hơn: “Em đi đi”

Đào Hương Vi cũng là một người cứng đầu: “Tôi không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng tôi cũng không muốn mắc nợ anh. Tóm lại, tôi sẽ dùng cách của mình để lấy lại cổ phần công ty đem về cho anh”.

Cô không muốn ở lại lâu nữa, sau khi nói điều này thì cô quay người rời đi.