Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 856



Chương 856: Nguyễn Cao Cường gài bẫy

Sau khi nhìn Phạm Văn Đồng, Mộ Dung Bạch tiếp tục nói với các cổ đông có mặt: “Đúng là tổng giám đốc Cường đã đưa cổ phần của mình cho anh Phạm Văn Đồng này, nhưng mà những cổ phần đó không còn giá trị nữa.”

Phạm Văn Đồng nghe xong lời này, độ cong trên khoé môi bỗng thu lại, lạnh lùng nhìn chằm chăm vào Mộ Dung Bạch: “Ý của anh là gì?”

Nguyễn Cao Diệp cũng bối rối không hiểu chuyện gì: “Chuyện không còn giá trị là thế nào?”

“Cổ phần của tổng giám đốc Cường ở trong tập đoàn Nguyễn Cao thì không có vấn đề gì. Nhưng khi anh ấy tặng cho anh Phạm Văn Đồng đây thì có một điều kiện thứ một trăm ba mươi trong hợp đồng chính là số cổ phần này chỉ có hiệu lực khi anh ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Nguyễn Cao. Không có gì sai với cổ phiếu của ông Jin’s trong tập đoàn Nguyễn Cao”

Lần này Mộ Dung Bạch nhìn thẳng vào Phạm Văn Đồng và nói: “Nói cách khác, tổng giám đốc Cường phải là chủ tịch tập đoàn Nguyễn Cao còn nếu không cổ phần của anh ấy sẽ vô dụng. Bây giờ chủ tịch tập đoàn Nguyễn Cao là tổng giám đốc Diệp, nên cổ phần của tổng giám đốc Cường không còn giá trị nữa. “

Sắc mặt của Phạm Văn Đồng trở nên vô cùng xấu xí, đột nhiên anh ta giật lấy quyển sổ trên tay luật sư, lật xem điều một trăm ba mươi trong thỏa thuận, quả nhiên chỗ đó có một mục chú thích rất nhỏ!

Nếu không xem xét kỹ, thì căn bản là không thể phát hiện ra điều kiện này!

Anh ta không phải là một người kinh doanh, không có sự nhạy bén và thủ đoạn trên thương trường như Nguyễn Cao Cường nên tất nhiên anh ta không thể ngờ rằng Nguyễn Cao Cường sẽ gài bẫy anh ta trong quyển sách mà anh tặng cho anh ta!

“Được, tên Nguyễn Cao Cường này! Dám gài bãy tôi, không làm tổng giám đốc tập đoàn thì cổ phần không có giá trị! Anh ta thật sự xảo trái”

Phạm Văn Đồng tức giận, xé bỏ cuốn sách ngay tại chỗ.

Không ngờ rằng mình đã làm nhiều như vậy nhưng cuối cùng vẫn không thể đánh bại được Nguyễn Cao Cường!

Mặt mày của Phạm Văn Đồng trở nên tái mét, siết chặt tay thành nắm đấm rồi quay lưng bước đi.

Ngược lại, Nguyễn Cao Diệp cười lớn: “Hahaha… Đúng là thật xảo trá!”

Tuy nhiên, Nguyễn Cao Cường đã lãng phí quá nhiều cổ phần trong Tập đoàn Nguyễn Cao một cách vô ích như vậy, ngẫm lại cũng thật là đau lòng.

Đào Hương Vi muốn gặp Phạm Văn Đồng để yêu cầu anh ta trả lại cổ phần của Nguyễn Cao Cường, cô nghe nói rằng hôm nay anh ta đã đến tập đoàn Nguyễn Cao và cô nhanh chóng tìm đến.

Vừa đến cổng tập đoàn thì đã thấy Phạm Văn Đồng bước từ trong ra với khuôn mặt lạnh lùng đầy tức giận, rồi nhanh chóng lên xe đang chờ bên ngoài sau đó rời đi.

Cô nhận ra rằng có điều gì đó sắp xảy ra và sau đó đã đi theo xe của Phạm Văn Đồng.

Phạm Văn Đồng đến thẳng biệt thự của Nguyễn Cao Cường.

Quản gia báo cáo với Nguyễn Cao Cường, khi Phạm Văn Đồng đến gặp anh, vẻ mặt của anh thờ ơ, lạnh lùng như thể đã sớm đoán được anh ta sẽ đến đây.

Hai ngày nay Nguyễn Cao Cường không ra ngoài nên trên người vẫn mặc quần áo ngủ, đút một tay vào túi quần rồi đi ra ngoài.

Trước cửa biệt thự, Phạm Văn Đồng đứng đó chờ đợi với vẻ mặt u ám.

Khi nhìn thấy Nguyễn Cao Cường đi ra, trong mắt anh ta hiện lên vẻ lạnh lùng: “Nguyễn Cao Cường, anh đúng là đầy thủ đoạn. Anh tình nguyện bỏ phí cổ phần của mình để gài bảy tôi đúng không?”

“Tôi không gài bẫy anh, nhưng tôi không muốn anh lấy cổ phần của tôi để làm những điều xăng bậy” Nguyễn Cao Cường nói khẽ.

“Anh đừng ngụy biện với tôi! Nếu hôm nay tôi không đánh chết anh thì tôi sẽ không mang họ Phạm nữa!” Phạm Văn Đồng tràn đầy tức giận, bước lên hai bước nắm lấy cổ áo của Nguyễn Cao Cường rồi vung nắm đấm!

Nguyễn Cao Cường không phải là một người ăn chay, anh đã sớm đoán được rằng Phạm Văn Đồng sẽ thẹn quá hoá giận nên khi nắm đấm của đối phương bay đến thì anh đã nhanh chóng giữ lại.

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Nguyễn Cao Cường, trong đôi mắt đen láy ẩn hiện một cơn giông bão: “Tôi muốn đánh anh cũng chẳng phải mới một, hai ngày. Đúng lúc bây giờ cứ giải quyết một lần đi” Dứt lời thì ra tay với Phạm Văn Đồng.

Chỉ trong nháy mắt, hai người đàn ông quay ra đánh nhau!

Khi Đào Hương Vi chạy đến đã thấy cảnh này, cô vội vã bước xuống xe rồi chạy về phía họ.

“Hai người đang làm gì vậy? Dừng tay lại cho eml” Cô lo lắng đứng bên cạnh quát lớn với bọn họ.

Nhưng lúc này, hai người giống như hai con dã thú đầy quyết tâm, hoàn toàn không nghe được tiếng nói bên ngoài. Họ chỉ một lòng muốn đánh chết đối phương.