Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 926



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 926

“Cường..” Sắc mặt Nam Thùy Dương trắng bệch, anh ta về đây chỉ vì chuyện đứa bé thôi sao?

“Cứ để nó đi tìm” Mẹ Nam giữ chặt con gái, mặc dù trong lòng còn sợ hãi nhưng chỉ cần Nguyễn Cao Cường không tìm thấy đứa nhỏ, anh cũng không thể làm được gì khác.

Đào Hương Vi đi theo Nguyễn Cao Cường, cô biết không hỏi được gì từ miệng mẹ Nam nữa rồi, nên cô lấy điện thoại ra: “Không được, tôi phải báo cảnh sát” Cô sợ Vân Nhi gặp chuyện không may.

Nguyễn Cao Cường giữ tay cô lại: “Tôi đã cử người lục soát cả thành phố rồi, họ đang theo dõi giám sát. Ta sẽ tìm thấy Vân Nhi thôi, hãy tin tôi”

Anh cảm thấy đôi tay cô như đang run lên, trong mắt cô lộ rõ vẻ lo lắng và sợ hãi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng là cô muốn báo cảnh sát, nhưng trong vô thức vẫn lựa chọn tin anh.

“Vân Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì, đúng không?” Cô hỏi anh, biết rõ anh cũng chẳng biết tung tích của con gái nhưng cô vẫn hy vọng tìm được một chút an ủi từ anh.

“Đúng, con bé sẽ không sao” Đôi bàn tay lớn của Nguyễn Cao Cường nắm chặt lấy tay cô như muốn tiếp thêm sức mạnh.

Đào Vân Nhi đã không ăn gì suốt một này, nước cũng không uống, cô bé chóng mặt vì đói, năm co quắp ở góc phòng.

“Đứng lên cho tao! Đừng giả sống giả chết ở đây! Nhà tao mua mày về không phải để ngắm!” Người phụ nữ mập đi tới mắng nhiếc.

Vân Nhi vẫn im lặng nằm đó không nhúc nhích vì chóng mặt.

Bà ta không khỏi tức giận, dùng sức túm lấy tóc cô bé kéo lên: “Muốn tuyệt thực mà chết sao? Không đơn giản như vậy đâu!”Bà ta cầm thau nước bên cạnh lên, bóp miệng Vân Nhi rồi đổ thắng nước vào miệng cô bé.

“Khục, khục..” Vân Nhi ho sặc sụa.

Người phụ nữ vẫn không bỏ qua, tiếp tục đố đây một chậu nước.

“Đứng lên làm việc cho tao!” Bà ta mảng.

Vân Nhi ngã xuống chiếc giường gạch, không ngừng ho khan.

Người phụ nữ lấy ra một chiếc roi: “Mày nói đi, muốn làm để sống hay muốn nhận roi?”

Sau khi ho xong, Vân Nhi không nhúc nhích, như không nghe thấy người phụ nữ nói Người phụ nữ thở mạnh, đồn sức dùng roi quất xuống: “Dậy làm việc! Nếu không tao sẽ cho mày ăn một bữa roi!”

Vân Nhi như con tôm nhỏ cuộn lấy mình, vẫn bất động. Từng roi người phụ nữ đánh xuống khiến cô bé đau nhưng phải nhịn không được khóc, chỉ có thể khẽ gọi: “Bố…Mẹ..” Cô bé không hề khuất phục.

vợ, không thể để cô ấy bị đánh chết được!