Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 932



Chương 932

“Mẹ, mẹ..” Mẹ Nam rối rẳm hoảng loạn, cả mặt tái nhợt, ấp úng nói: “Con nghe ai nói bậy gì vậy? Sao mẹ có thể làm ra loại chuyện đó được? Đó chắc chản là vu oan mẹ!”

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường sắc bén, thậm chí như có đốm lửa phừng phừng trong con ngươi, nếu như bà ấy không phải là mẹ của.

Nam Thùy Dương thì anh cũng chẳng phí hơi nói mấy lời dư thừa như vậy, cho người lôi thẳng bà ta đến cục cảnh sát là được rồi.

“Hai tên buôn người mà mẹ tìm được, bây giờ đang bị giam ở cục cảnh sát rồi, có cần con đưa mẹ đến gặp hỏi bọn chúng xem mẹ có phải là người bán không?”

Lần này mẹ Nam thực sự là chân mềm nhũn không đứng nổi nữa, liền ngã ngồi xuống, mặt cắt không còn chút máu nào!

Hai tên buôn người đó đã bị cảnh sát bắt được rồi sao?

Thật đáng chết, bọn chúng quá vô dụng!

Nam Thùy Dương thấy chuyện mẹ mình làm đã bị lộ, vừa hoảng vừa sợ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, không thể để mẹ liên lụy đến mình!

“Mẹ, mẹ… Sao có thể làm ra những chuyện như thế này? Vân Nhi đứa trẻ tốt tính như vậy, mẹ lại đem bán đến vùng sâu vùng xa như vậy con bé phải sợ hãi như thế nào!” Nam Thùy Dương trách móc mẹ mình, ra vẻ nghe theo lẽ phải không quan trọng là người thân hay không.

Lần này mẹ Nam hoang mang lo sợ, con gái lại vứt bỏ quan hệ với mình, không nén nổi tức giận: “Mẹ còn không phải vì con sao, Cường không chịu sinh con với con, mẹ đã nghĩ nếu như không có Đào Vân Nhi thì chắc chắn nó sẽ muốn sinh con, mẹ nhất thời hồ đồ nên đã…”

Nói đến đây, đột nhiên bà đứng dậy vội đi qua kéo tay Nguyễn Cao Cường cầu xin: “Cường à, do mẹ hồ đồ mới gây ra chuyện này, mẹ cũng chỉ vì lo lắng Thùy Dương vẫn chưa sinh con cho con mà thôi, con nể tình mẹ cũng vì lo lắng cho tụi con, con tha cho mẹ lần này đi”

Nguyễn Cao Cường mặt không biểu cảm gì, lạnh nhạt như không quen biết bà ta, một tay gỡ tay bà ta ra: “Tôi đã từng hỏi bà tung tích của Vân Nhị, lúc đó bà cũng không nói thật, vậy dựa vào cái gì tôi phải tha cho bà?”

Anh vừa nghĩ đến đứa con gái mình cẩn thận bảo vệ bị bán đến mấy chỗ đó lại còn bị mẹ con nhà đó hành hạ, không chỉ có thân thể mà cả tâm lý cũng bị ảnh hưởng rất lớn, anh càng hận muốn trừng trị đám buôn người đó cùng với mẹ Nam.

“Mẹ, mẹ..” Mẹ Nam nghẹn lời, vắt hết óc nghĩ cách cứu mình.

“Không cần nói nhiều, bà đã phạm tội, đến cục cảnh sát đi, đến lúc đó nhận hình phạt nào thì tự thẩm phán sẽ quyết định” Nguyễn Cao Cường mặt vô cảm nói.

Mẹ Nam không dám tin mở mắt trừng lớn: “Cậu muốn để tôi ngồi tù sao? Tôi là mẹ vợ cậu đấy!”

“Bà đã chạm đến giới hạn của tôi, Vân Nhi là bảo bối trong tay tôi, tôi đã nói rồi, nếu con bé chịu tổn thương gì, tôi sẽ khiến người hại con bé trả giá gấp đôi Mẹ Nam đột nhiên bị choáng: “Không, tôi không ngồi tù!”

Bà ta vội vàng kéo con gái qua: “Thùy Dương, con mau nói giúp mẹ đi, mẹ tuyệt đối không thể ngồi tù được!”

Nam Thùy Dương rất khó xử, cô muốn cầu xin thay cho mẹ mình, lại sợ Nguyễn Cao Cường trong lúc tức giận cũng trách tội cô.

Nhưng dù sao mẹ cũng là vì muốn tốt cho cô, cô không thể giơ mắt nhìn mẹ ngồi tù được.

“Anh Cường, anh cho mẹ cơ hội một lần này thôi được không? Mẹ cũng nói rồi, mẹ là vì muốn tốt cho em, mong muốn ban đầu của mẹ là hy vọng em có cơ hội sinh con cho anh mà thôi” Nam Thùy Dương vẫn là giúp mẹ cầu xin.