“Buổi chiều nằm một lúc, giờ còn chưa ngủ được, chúng †a nói chuyện đi.”
“Được” Ôn Khanh Mộ xoay người về phía Tô Lạc Ly, hai người đối mặt với nhau.
*Tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh phải trả lời thành thật”
“Em hỏi đi”
“Bây giờ anh thật sự muốn sinh con sao?”
Ôn Khanh Mộ sững sờ, đôi mắt màu lam xẹt qua tia ngạc nhiên “Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?”
“Tôi nghĩ, có phải là vì tôi luôn nói sinh con sinh con, anh vì tôi nên mới sinh con, chứ không phải là bản thân anh muốn sinh. Nếu là như thế, trong lòng tôi cũng không thoải mái, hiện giờ rất nhiều đàn ông đều không muốn sinh con sớm”
“Lúc đầu tôi không muốn sinh con sớm như thế, thế nhưng, không phải còn Kiêm Mặc sao? Sinh sớm cũng tốt, nhân lúc còn trẻ, nhưng tôi vẫn muốn nói, chờ sức khỏe em tốt hơn một chút đã rồi nói.”
“Vậy… anh muốn sinh con gái, hay là con trai?”
Mắt Ôn Khanh Mộ lóe lên, không phải Tô Lạc Ly không nhìn thấy.
“Đều được, tùy em.”
Tô Lạc Ly đang định tiếp tục nói gì đó, Ôn Khanh Mộ liền ngáp một cái.
“Hôm nay tôi mệt, ngủ sớm đi, có được không?”
“Được, ngủ sớm đi”
Ôn Khanh Mộ xoay người đi, quay lưng về phía Tô Lạc Ly trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Mỗi khi Tô Lạc Ly muốn sinh con, trong lòng anh liền đấu tranh dữ dội.
Mấy lần anh rất muốn nói, thật ra anh căn bản không muốn sinh con!
Anh hy vọng Tô Lạc Ly có thể vì mình mà từ bỏ chuyện sinh con.
Thế nhưng, lời đã đến miệng lại không thốt ra được, anh sợ Tô Lạc Ly sẽ tranh chấp với anh, sẽ truy hỏi đến cùng lý do anh không muốn sinh con!
Tô Lạc Ly từ từ xoay người sang hướng ngược lại.
Sao có thể ngủ được chứ?
Ôn Khanh Mộ thật sự muốn sinh con, hay là đang tiếp tục lừa cô?
Chờ cơ thể cô khỏe hắn, có phải anh lại tìm lý do khác để không sinh con không?
Tô Lạc Ly không dám nghĩ tiếp.
Cứ như thế, mang theo một loạt thắc mắc, Tô Lạc Ly cũng coi như chìm vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Ôn Khanh Mộ đã không còn ở bên cạnh.
Ăn sáng xong, dì Phương thấy sắc mặt cô không quá tốt, liền kéo cô ngồi lên sofa, khuyên giải cô.
“Phu nhân, cô là một đứa trẻ hiểu chuyện, sao đến cái vướng mắc này cũng không gỡ bỏ được chứ?”
Vẻ mặt Tô Lạc Ly tiều tụy, đáy mắt tối đen.
“Di Phương, không phải tôi không nghĩ thông được, căn bản anh ấy không muốn có con, giờ anh ấy cũng không muốn có con, nhưng anh ấy luôn lừa tôi”
“Phu nhân, tôi muốn nói với cô vài câu, hai người sinh con, là chuyện của hai người, nếu bố mẹ hai người đều còn thì đó là chuyện của hai gia đình, chuyện gì cũng cần bàn bạc. Phu nhân, tha thứ cho tôi nói nhiều, sự nghiệp của cô đang tốt, lại còn trẻ như này, sao cứ muốn sinh con chứ?”
Tô Lạc Ly cười khổ.
“Tôi thấy những cô gái cũng tầm như cô, còn muốn chơi thêm vài năm, không muốn sinh con sớm như thế.
“Dì Phương, không giấu dì, em trai tôi bị bệnh tim, sức khỏe không tốt, không sống.
được lâu nữa, từ nhỏ nó luôn như thế, nó cực kỳ thích trẻ con, nhưng sức khỏe của nó, cả đời này không thể kết hôn sinh con, vì thế luôn cực kỳ hy vọng tôi có thể sinh con, muốn làm cậu”
Trước kia bọn họ chưa từng nói chuyện tâm sự, vì thế chuyện này dì Phương không hề biết, giờ xem ra, Tô Lạc Ly cũng là một đứa trẻ đáng thương.
“Phu nhân, nói như thế thật ra cô cũng không phải rất muốn sinh con, đúng không?”
Tô Lạc Ly cúi đầu xuống, suy nghĩ một lúc.
Đúng thế, thật ra cô cũng chưa chuẩn bị tốt để làm mẹ, cũng không biết sẽ có hậu quả gì.
Cô gật đầu.
*Dì nói đúng, hiện giờ sự nghiệp của tôi đang đi lên, lúc này sinh con thật sự không phải là một việc làm đúng đán, nhưng Kiêm Mặc… nó, chờ không được lâu như thế”
*Nhưng phu nhân, cô có từng nghĩ tới cảm nhận của ông chủ chưa? Sinh con là chuyện của hai người, cô không thể vì…”
Dì Phương bỗng dừng lại, sắp xếp lại ngôn từ, nói tiếp.
*Trước kia tôi có một người bạn, bà ấy có một đứa con gái, bà ấy chỉ có một đứa con gái bảo bối, cũng cực kỳ thích trẻ con, nhưng sức khỏe bà ấy không tốt, sau khi sinh con gái, còn mang thai một đứa con trai, tiếc là không giữ được, về sau con gái bà ấy kết hôn, liền liên tục giục sinh con, sinh con xong, bà ấy trông con giúp bọn chúng”
Tô Lạc Ly chăm chú nhìn dì Phương, im lặng nghe bà ấy kể chuyện.
“Kết quả, cô đoán xem thế nào? Đứa nhỏ này sinh rất nhanh, thế nhưng, hai đứa quá nhỏ, không có kinh nghiệm trông con, suốt ngày ốm đau, chồng của đứa con gái lúc đầu không đồng ý sinh con, lương của cậu †a không cao, lo là không nuôi nổi, muốn phấn đấu hai năm nữa rồi tính”
“Đứa nhỏ vừa ốm liền cần tiền, sinh con Xong, con gái của bạn tôi cũng không có việc, bạn của tôi trông con giúp, ăn uống sinh hoạt cũng đều do chồng của đứa con gái chỉ trả, cô biết về sau thế nào không?”
“Thế nào?”
“Ly hôn rồi, những ngày tháng như thế không chịu nổi, chồng của đứa con gái kia cũng không còn cách nào khác, một mình cậu ta nuôi ba người lớn, còn phải nuôi cả bố mẹ mình nữa, áp lực quá lớn, không ngừng cãi nhau, mài mòn hết tình cảm của hai đứa”
“Ví dụ kiểu này thật sự quá nhiều, có mẹ chồng giục con dâu sinh con, có chồng giục vợ sinh con, có người vợ tự muốn sinh, kết quả đều không quá tốt. Tôi muốn nói với cô, sinh con là chuyện của hai người, cần bàn bạc với nhau, đừng vì ai cả. Cậu Tô, mặc dù là em trai ruột của cô, thế nhưng, đối với gia đình của cô và ông chủ, cậu ấy là người ngoài, con của hai người gọi cậu ấy là cậu, nhưng ông chủ mới là bố của đứa nhỏ.”
Những lời này của dì Phương, đã nhắc nhở Tô Lạc Ly.
Giây phút này, dường như Tô Lạc Ly đã bừng tỉnh.
Quả thật cô đã xem nhẹ cảm nhận của Ôn Khanh Mộ.
“Cô cũng đừng cứ cảm thấy ông chủ lừa cô, †ôi cũng không phải nói đỡ cho cậu ấy, cô muốn có con như thế, cậu Tô lại như vậy, nếu cậu ấy nhất quyết không chịu, hai người có thể không cãi nhau sao? Ông chủ thuận theo ý của cô, đó cũng là vì để ý đến cô, để ý đến cái nhà này”
*Dì Phương, tôi hiểu ý của dì rồi”
*Cô là người thông minh, vừa nói liền hiểu, tự mình nghĩ kỹ đi, tìm cơ hội nói chuyện tử †ế với ông chủ, tôi thấy cậu Tô cũng là người hiểu chuyện, cô nói chuyện với cậu ấy xem”
“Vâng”
Nói chuyện với dì Phương, quả thật khiến Tô Lạc Ly nghĩ thoáng hơn rất nhiều.
Tối đến, khi Ôn Khanh Mộ về nhà, hai người lại tốt đẹp như trước kia.
Hôm sau, Tô Lạc Ly đến Học viện mỹ thuật, hẹn Tô Kiêm Mặc ra ngoài.
*Chị, chị ký tên cho em trước đi, em tặng cho bạn của em”