"Kể chuyện?"
Tô Lạc Ly quay đầu lại nhìn Giản Ngọc, không biết Giản Ngọc đang định làm gì.
Người đàn ông này giống Ôn Khanh Mộ, trước nay không thích làm việc theo lẽ thường, cô không bao giờ đoán được anh muốn làm gì.
"Sao hả? Như thể tiếp theo anh sẽ hại em không bằng.
"
Khóe môi bên trái của Giản Ngọc từ từ nhếch lên.
"Không phải pháo hoa đẹp như vậy cộng thêm câu chuyện của anh sẽ càng đẹp hơn
sao?"
"Chỉ cần không phải chuyện ma là được, anh kể đi.
"
Giản Ngọc cũng quay đầu nhìn theo hướng pháo hoa.
"Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng sâu thẳm! "
Sau khi nghe câu mở đầu, Tô Lạc Ly lập tức bật cười.
"Anh Ngọc, anh định kể chuyện cổ tích cho em nghe đấy à? Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn hay là Cô bé Lọ lem?"
"Em yêu, đừng ngắt lời anh!"
Tô Lạc Ly nhún vai tiếp tục ngắm pháo hoa.
"Trong khu rừng sâu thẳm này có rất nhiều động vật sinh sống, thật ra loài động vật xưng vương xưng bá ở đây không phải là hổ hay sư tử gì, mà là đàn sói.
Cầm đầu là một con sói trắng toàn thân trắng như tuyết, đàn sói tôn kính gọi nó là Vua sói, tất cả sói trong đàn đều nghe theo mệnh lệnh của nó"
Đứa trẻ này quá đáng thương.
"Chúng dạy đứa trẻ này nói chuyện, cho ăn thức ăn của con người, sau đó còn lợi dụng
nó.
Con sói già không thấy con của mình.
nên cố tìm kiếm, sau đó dẫn theo đàn sói tìm được đến nó, cũng ăn sạch đám trộm mộ này.
"
Tô Lạc Ly nghe kể tới đây thì sợ hãi.
"Đứa trẻ này lại quay về với đàn sỏi nhưng thời gian chung sống với đám trộm mộ làm nó cảm thấy mình cũng có đồng loại của mình chứ không thuộc về đàn sói nữa.
"
"Cho nên đứa trẻ rời khỏi đó ạ?".