Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 107



Chương 107

Cô ngồi đợi xe buýt thật lâu, cũng đi đường rất lâu. Đợi tới khi cô về tới biệt thự thì cũng đã là chín giờ tối.

Cô nhìn cửa lớn gần trong gang tấc nhưng không có can đảm gõ của.

Tay cô nắm chặt rồi lại buông ra, làm như thế rất nhiều lần cuối cùng vẫn chưa thể hạ quyết tâm.

Ngay lúc Hứa Trúc Linh muốn từ bỏ thì không ngờ chú An lại đi ra mở cửa.

“Cô Trúc Linh, sao cô lại ở ngoài cửa mà không vào nhà. Không phải cô đã nhận mã vẫn tay rồi sao?”

“Cháu… cháu vừa về tới.”

Hứa Trúc Linh nói một cách lắp bắp.

“Mau vào đi, khó được một hôm cậu chủ về sớm muốn ăn cơm chung với cô.”

“Cái gì?”

Hứa Trúc Linh nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm rồi.

Cố Thành Trung đã nhìn thấy mình và Hứa Trúc Linh làm thế rồi mà vẫn muốn ăn tối với mình ư?

Chẳng lẽ là bữa tối cuối cùng?

Hứa Trúc Linh đi vào rồi còn cố ý soi gương một chút. Trang điểm trên mặt vẫn còn, không nhìn ra dấu bạt tai kia. Cô hít sâu một hơi rồi lấy hết can đảm mà đi vào.

Cố Thành Trung đang ngồi trong phòng ăn đợi mình.

Cô vừa đi qua thì thấy Cố Thành Trung đi ra khỏi phòng bếp, trên tay anh bưng một đĩa cánh gà coca.

“Mau ngồi xuống đi, anh vất vả lắm mới làm được một bàn đồ ăn này đấy. Lát nữa em phải ăn nhiều vào.”

Cố Thành Trung vừa cười vừa nói, anh đi tới trước mặt Hứa Trúc Linh rồi xoa đầu cô, vẫn cưng chiều như trước đây.

Hứa Trúc Linh ngây ngẩn, không phải là anh đã nhìn thấy hết rồi sao?

Vì sao vẫn giống như chưa xảy ra chuyện gì vây chứ?

Chẳng lẽ mình đang nằm mơ?

Không thể nào…

Cô ngồi xuống, Cố Thành Trung gắp thức ăn cho cô rồi nói: “Đừng để đói, miễn cho truyền ra ngoài còn nói là anh ngược đãi em không cho em ăn cơm.”

“Anh tới trường đúng không?”

Hứa Trúc Linh khó mà nuốt xuống được, cô hỏi.

Nụ cười trên mặt Cố Thành Trung cứng lại. Hứa Trúc Linh đã hiểu, mọi sự bình tĩnh từ nãy tới giờ đều là do anh giả vờ mà thôi.

Anh đã biết hết mọi chuyện nhưng lại giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng sao mà thế được chứ. Nếu như có thể thì cô cũng rất muốn quên sạch những gì Trịnh Anh nói.

“Anh cũng đã nhìn thấy rồi đúng không?”

“Anh biết em không tự nguyện. Anh tin tưởng em cho nên cũng chẳng có gì để hỏi cả.”

Cố Thành Trung vẫn luôn kiềm chế, anh muốn dàn xếp ổn thỏa nhưng Hứa Trúc Linh lại không để cho anh như nguyện.

Hết lần này tới lần khác cô phải cậy vết sẹo này ra, khiến cho máu me đầm đìa.

Nụ cười trên mặt anh đã không thể nào duy trì được nữa.

“Em nghĩ thật lâu… em ở bên cạnh anh có áp lực quá lớn, không thoải mái. Yêu đương mà còn phải lén lén lút lút. Em nghĩ chúng ta vẫn nên chia tay thì hơn, chúng ta không hợp nhau.”

“Chia tay?”

Cổ Thành Trung nghe thế thì híp mắt lại.

Anh nhắc lại một lần, hai chữ này thoát ra khỏi cánh môi mỏng gợi cảm của anh mang theo một chút lạnh lẽo.

Hứa Trúc Linh hít sâu một hơi rồi cố gắng gật đầu, cô nói: “Vâng.”

“Nếu anh nói không thì sao?”

“Cho dù anh có nói gì thì cũng không có tác dụng. Em đã quyết định rồi, em chúc anh tiền đồ như gấm, chúc anh tìm được người càng tốt hơn em. Tạm biệt.”

Hứa Trúc Linh nói vội rồi đứng dậy muốn chạy khỏi đây. Nhưng Cố Thành Trung đã đuổi theo.

Dưới ánh đèn vàng, anh ôm chặt cô từ phía sau.

“Em có thể không yêu anh, anh yêu em là được rồi. Anh không cho phép em rời xa anh, em nghe rõ chưa.”

“Cố Thành Trung, thật ra trong lòng anh cũng hiểu rõ, chúng ta hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới. Em hòa nhập vào thế giới của anh rất khó khăn, anh cũng thế. Không có cách nào để vẹn toàn đôi bên cả. Em cảm thấy rất mệt mỏi, mỗi ngày ở bên cạnh anh đều rất mệt mỏi, áp lực đến nỗi em sắp thở không ra hơi.”

“Em không thích anh trở nên đẹp trai, em không thích anh trở thành chủ tịch của J&C. Thân phận này của anh khiến cho em cảm thấy mình rất nhỏ bé. Anh cứ xem như là bỏ qua cho em đi được không?”

Hứa Trúc Linh nói xong câu này một cách đau đớn.

Mỗi chữ đều giống như con dao đâm thẳng vào trái tim của hai người.

Nỗi đau dao cùn cắt thịt cũng đại khái là như thế này mà thôi.

Cố Thành Trung nghe những lời mà Hứa Trúc Linh nói thì cả cơ thể cao lớn của anh run lên.

Cô chưa từng nói với anh như thế.

Anh đã làm hết sức mình để bảo vệ cô, nhưng cô vẫn không thể vui vẻ được.

“Đây là những lời thật lòng của em sao?” Cổ Thành Trung buông tay ra, hai bàn chân anh như bị rót chì, tấm lưng cứng ngắc.

“Vâng!”

“Là anh ép buộc em…”

Sau lưng Hứa Trúc Linh vang lên tiếng tự giễu của Cố Thành Trung. Một tiếng cười lạnh lùng ngắn ngủi kia như đâm thẳng vào trái tim cô.

Trái tim cô trong giây phút này đã chảy máu đầm đìa.

“Em đi đi, không cần quay về nữa. Đồ đạc lúc sau anh sẽ nói chú An gửi qua cho em.”

“Vâng.”

Cô chỉ dám nói từng chữ từng chữ một, sợ rằng Cổ Thành Trung sẽ nghe được giọng nghẹn ngào của mình.

Cố Thành Trung không biết, bàn tay nhỏ bé giấu trong áo của cô đã siết chặt lại, dùng toàn bộ sức mạnh để trừng phạt chính mình.

Cô rất bước ra đi mà như bước trên lưỡi dao.

Cuối cùng cô đi ra khỏi cửa chính. Cố Thành Trung vẫn đứng ở chỗ cũ, ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô. Anh rất hi vọng rằng Hứa Trúc Linh sẽ quay đầu nhìn mình.

Nhưng cô đã đi thật rồi, không hề quay đầu lại.

“Chú An.”

Cố Thành Trung thốt lên một tiếng đầy đau khổ.

Chú An vội vàng đi lên trước. Ông ấy cũng không biết vì sao đột nhiên hai người lại cãi nhau, thậm chí… còn chia tay?

“Cậu chủ, cậu không sao chứ?”

Chú An nhìn cơ thể Cố Thành Trung lảo đảo một chút thì vội vàng bước tới đỡ anh.

Cố Thành Trung đưa tay lên tường để chống đỡ sức nặng cơ thể của mình rồi nói: “Chú đi theo Hứa Trúc Linh, đừng để cô ấy phát hiện. Phải thấy cô ấy về trường an toàn rồi hãy quay lại.”

“Cậu chủ, nhưng mà cậu…”

“Đi nhanh đi, cô ấy không thể xảy ra chuyện gì được.”

“Được thôi…”

Rõ ràng là trong lòng còn nhớ nhưng hết lần này tới lần khác lại lựa chọn buông tay.

Đợi sau khi chú An đưa Hứa Trúc Linh tới trường an toàn về thì thấy Cố Thành Trung đã uống rất nhiều rượu, một bàn đồ ăn đầy ắp vẫn chưa được đụng miếng nào.

Cho dù người có làm bằng sắt cũng không chịu được.

Ông ấy vội vàng gọi điện thoại cho Nguyên Doanh rồi nói rõ mọi chuyện.

Cố Thành Trung uống rượu cả đêm. Ngày hôm sau anh tỉnh lại thì đầu đau như muốn nứt ra.

“Trúc Linh.”

Cố Thành Trung nhìn thấy bên cạnh giường có bóng người mơ hồ thì còn tưởng rằng là Hứa Trúc Linh. Anh chưa kịp vui vẻ mấy giây thì đã tỉnh táo lại và thấy được Nguyên Doanh.

“Nhìn thấy tôi thất vọng lắm chứ gì?”

Nguyên Doanh nhìn thấy ánh mắt của Cố Thành Trung ảm đạm xuống thì nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Không phải.”

Cố Thành Trung nói với vẻ thản nhiên.

Anh ngồi dậy rồi nói tiếp: “Chú An lo lắng quá rồi, nếu là cậu mệt thì nghỉ đi. Tôi phải tới tập đoàn.”

“Xem ra cậu không muốn nói chuyện với tôi rồi. Tôi còn tưởng rằng hai anh em chúng ta không còn gì giấu nhau được nữa chứ”

Cố Thành Trung nghe thấy thế thì khóe miệng có hơi cứng lại.

Cũng không phải là anh không muốn nói, mà là có một số chuyện quá đau khổ, không thể thốt thành lời.

Như thế sẽ khiến cho anh có một cảm giác mình tự tay cào rách vết thương của mình rồi xát muối lên một lần nữa.

“Tôi có thể tự điều chỉnh.”

“Chuyện này thì tôi tin, năm xưa cậu cũng như thế. Chỉ là có một số việc giấu trong lòng không khó chịu sao? Nếu cậu không muốn nói với tôi thì tôi cũng không nói cho cậu là hôm nay tôi đã gặp Hứa Trúc Linh ở gần bệnh viện…

Nguyên Doanh nói một cách tùy ý rồi muốn quay người rời đi.

Cố Thành Trung nghe thấy thế thì vội vàng _ đi tới giữ chặt vai anh ta và nói: “Cậu nói cái gì?”

— QUẢNG CÁO —