Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1300: Chương 1346





Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn).

Hiện tại là chương 1346 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1060.

Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá.

Em note lại cho mọi người rõ.

Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Hứa Trúc Linh chạy tới tập đoàn Cố Linh, một đường đi thẳng không có bất cứ cản trở nào mà đến được phòng làm việc ở tầng trên cùng, chỉ là Cố Thành Trung không ở đây.
Khương Anh Tùng ra khỏi phòng họp lấy tài liệu, lúc nhìn thấy cô anh ta rất kinh ngạc.
“Cô Linh? Cô đến tìm anh Trung sao? Anh ấy vẫn còn đang họp, tôi đi…”
“Không cần đâu, anh cứ để anh ấy làm việc đi, tôi ở đây đợi là được rồi.

Anh cứ mặc kệ tôi lo đi làm việc của mình đi.”

“Vậy không được đâu, nếu anh Trung biết tôi tiếp đãi cô không chu đáo thì tôi sẽ hết đường sống mất!”
Khương Anh Tùng đưa cô vào phòng nghỉ bên trong, cũng chỉ có Hứa Trúc Linh là có thể tùy ý bước vào khu vực tư nhân của Cố Thành Trung.
Anh ta còn rót cho cô một ly nước ấm, sau đó mới định cầm đồ quay lại phòng họp.
Hứa Trúc Linh ngẫm nghĩ rồi gọi anh ta lại: “Đừng nói với anh ấy là tôi tới đây, tôi không muốn anh ấy bị phân tâm.”
“Vâng, vậy cô ở đây đợi một lát đi, cuộc họp sắp kết thúc rồi.”
Sau khi Khương Anh Tùng rời đi thì cô liền một mình ở lại trong phòng.
Nơi này là khu vực tư nhân của Cố Thành Trung, mệt rồi thì anh sẽ nghỉ ngơi ở đây, có lúc bận quá còn qua đêm ở đây.
Màu sắc đen trắng đơn giản, lạnh lẽo nghiêm túc, cũng giống hệt con người anh.

ngôn tình hoàn
Bên trong sạch sẽ ngăn nắp, trong tủ quần áo là tây trang thuần một màu, đều là màu tối.
Hứa Trúc Linh đang định ngồi xuống thì lại liếc thấy trên tủ đầu giường có một cuốn lịch, trên đó viết đầy dấu đỏ.
Cô tò mò bước lại gần, nhịn không được kề lại nhìn cho rõ.
Sau đó phát hiện ra…bắt đầu từ ngày đầu tiên sau khi cô rời đi, anh liền viết đầy hai chữ ‘nhớ em’.
Hứa Trúc Linh nhìn thấy cả một trang toàn là hai chứ ‘nhớ em’ thì trong lòng liền mềm nhũn, hốc mắt cũng ẩm ướt.
Cô ngồi bên giường, tò mò mở tủ đầu giường ra, phát hiện bên trong có một tờ giấy A4, mà trên đó lại viết đầy tên của cô.
Cô nhìn thấy những thứ này thì trong lòng liền tràn đầy chua xót.
Có lúc anh rất giỏi ăn nói, nhưng càng có nhiều lúc anh quen nhẫn nhịn không thổ lộ hơn.
Cô cẩn thận gấp tờ giấy lại rồi đặt về chỗ cũ.
Đây không đơn giản chỉ là một tờ giấy, mà đây còn chứa đựng cả tình cảm sâu đậm của Cố Thành Trung.
Cô không phải đợi bao lâu thì liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của Cố Thành Trung và Khương Anh Tùng.
“Tiếp theo có lịch trình gì?”
“Cần đến trung tâm thương mại tham gia một hoạt động, nhưng tôi đã từ chối giúp anh rồi.

Anh Trung, anh bận đến tận bây giờ còn chưa kịp ăn cơm, hoạt động kia có cũng được mà không có cũng không sao nên thôi anh đừng tham gia làm gì.”
“Cơm trưa? Tôi chưa ăn sao?”
Cố Thành Trung hỏi lại, anh xoa xoa huyệt thái dương đang căng ra của mình, lúc này mới nhớ ra từ sáng tới giờ bộn bề đủ việc, anh vẫn luôn bận tới tận lúc này.
Bởi vì vẫn luôn làm việc nên căn bản không hề cảm thấy đói bụng.
“Thôi khỏi, trực tiếp qua đó đi, ở trên xe tùy tiện ăn chút gì đó là được.”
“Anh Trung, công việc vĩnh viễn cũng làm không xong đâu, anh rõ ràng có thể không cần tự mình đi, tùy tiện phái một người đi là được rồi, sao anh cứ nhất quyết làm khó bản thân mình chứ?”
Khương Anh Tùng nôn nóng nói.
“Khương Anh Tùng, bây giờ không phải tôi đang thương lượng với cậu, mà là ra lệnh cho cậu!”
Cố Thành Trung có hơi không vui bởi vì anh ta cứ hết lần này tới lần khác khuyên răn mình.
Anh không muốn dừng lại, một khi dừng lại anh sẽ suy nghĩ lung tung, trong lòng sẽ cảm thấy trống rỗng.

Loại cảm giác này…sẽ từng chút từng chút một cắn nuốt anh tới cùng.
Khương Anh Tùng nghe vậy liền chán nản nói: “Anh Trung, em nói không lại anh, đương nhiên sẽ có người nói được anh.”
Anh ta vừa nói xong thì sau lưng Cố Thành Trung liền truyền đến giọng nói của Hứa Trúc Linh.
“Cố Thành Trung, bây giờ anh giỏi rồi, cơm cũng không ăn.

Công việc quan trọng hay mạng quan trọng hả?”
Hứa Trúc Linh nhìn người đàn ông đang quay lưng lại với mình, cô rõ ràng thấy được thân hình anh run lên một cái, hiển nhiên anh rất kinh ngạc với sự xuất hiện của cô.
Khương Anh Tùng đứng đối diện với anh, thấy sắc mặt anh tràn đầy hoảng hốt thì liền vừa lòng cười lên.

Anh ta thức thời xoay người rời đi còn giúp bọn họ đóng cửa lại.
Cố Thành Trung quay người nhìn thấy cô, anh còn cho rằng là mình đang nằm mơ.
“Em…sao em lại tới đây?”
Bởi vì căng thẳng mà ngay cả lời nói ra cũng mang theo chút run rẩy.
Trước nay anh vẫn luôn bình tĩnh, bày mưu tính kế, đã khi nào hoảng hốt như thế này bao giờ?
“Chỉ cho phép anh nhớ em, không màng tất cả đi tìm em, mà không cho phép em kích động đến tìm anh một lần sao?”
Hứa Trúc Linh vừa bước đến vừa tức giận nói.
Cô vừa lại gần, không ngờ người đàn ông này lại lập tức ôm chặt cô vào lòng, đến lúc này anh mới coi như kịp phản ứng lại.
Đây không phải mơ, là thật!
“Anh làm gì vậy?”
Cô chị siết chặt làm cho thở không ra hơi nên liền lấy tay đập vào ngực anh, lúc này Cố Thành Trung mới thả cô xuống.
“Em nói là em nhớ anh sao Linh?”
Anh cực kỳ kích động nói, đôi mắt nhìn cô tràn ngập mong đợi.
Hứa Trúc Linh vốn còn định lừa anh thêm chút nữa, nhưng đối diện với đôi mắt nóng rực như lửa kia của anh, trái tim cô liền hơi run lên.
Cô có hơi ngại ngùng cắn môi, cuối cùng dùng sức gật đầu.
“Phải, em nhớ anh rồi, gấp không chờ nỗi mà muốn đến gặp anh, muốn ôm anh hôn anh, kề tai anh nói rõ từng câu rất yêu anh.”
Cô không chỉ nói vậy mà còn làm đúng như vậy.
Cô nhón mũi chân nhiệt tình ôm lấy anh, hôn lên môi anh.
Tuy chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ qua nhưng đối với Cố Thành Trung mà nói thế là đủ rồi.
Sau đó, đôi môi hồng phấn kia của cô liền kề bên tai anh nói nhỏ.
“Cố Thành Trung…em rất yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
Anh nhiệt tình đáp lại cô, vòng lấy thân hình cô, ôm chặt cô vào lòng mình.
Cố Thành Trung tham lam hít lấy hơi thở trên người cô, cứ như người nghiện ma túy được hít thuốc, đã sớm không còn muốn cai nữa.
Hứa Trúc Linh cảm nhận được tình yêu của anh, trong lòng cô cũng dạt dào ấm áp.

“Vậy bây giờ em đói rồi, có phải anh nên ngoan ngoãn ăn cơm với em không?”
“Được được được!”
“Vậy hoạt động lát nữa không đi à?”
“Không đi nữa, chiều nay anh không đi đâu cả, chỉ ở đây với em thôi!”
Cố Thành Trung lập tức gọi điện thoại cho Khương Anh Tùng bảo anh ta đẩy lùi hết tất cả lịch trình phía sau của mình, sau đó sắp xếp đầu bếp làm đồ ăn trưa.
Những món ăn anh gọi đều là món Hứa Trúc Linh thích ăn!
“Anh không có món gì thích ăn sao? Sao gọi toàn món em thích không vậy!”
“Anh ăn cơm không kén ăn không kiêng kỵ gì, cũng không cực kỳ thích món gì, đồ ăn đối với anh mà nói chỉ là để lấp đầy bụng để anh có sức tiếp tục làm việc thôi.

Nhưng sau khi ở cùng em thì những món em thích chính là món anh thích.

Món em không thích thì chính là món anh ghét.

Lâu dần anh có thích hay không không quan trọng, em thích là được rồi.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy cái lý luận loạn tầm phào này của anh liền không cách nào phản bác được.
Toàn bộ đều là đạo lý lệch lạc, nhưng lại bị anh nói đến mức hùng hồn chính đáng.
Cô bất lực phất tay, nói: “Được thôi, cứ vậy đi, anh chịu ăn cơm là được.

Dạ dày anh vốn đã không tốt, còn ăn bữa bỏ bữa, nếu anh…nếu anh có chuyện gì thì anh muốn em ở góa tự mình nuôi con sao?”
“Em nói cho anh biết, em không chịu sống cô đơn đâu, em chắc chắn sẽ tái giá!”
“Em dám!” Cố Thành Trung lập tức sốt ruột.
Hứa Trúc Linh chống hai tay lên eo, ác độc trừng một cái, nói: “Anh dám chết thì em dám tái giá.

Chẳng qua…nếu anh thật sự dám xảy ra chuyện như bị bệnh hay tai nạn gì đó thì em cũng sẽ bỏ mặc anh không quan tâm! Em mới không thèm sống với một tên sống dở chết dở đâu!”
“Được được được, vì em và con, anh nhất định sẽ chăm sóc mình thật tốt.

Anh sẽ không gục xuống, anh sẽ mãi mãi bảo vệ em..


— QUẢNG CÁO —