Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1444: Chương 1491





Bởi vì mang thai, Cố Thành Trung không cho phép cô ra khỏi cửa, thậm chí cũng không để cho cô đi xuống nhà bếp.
Bác sĩ chẳng qua cũng chỉ là bị giữ lại ở biệt thự, vẫn được phục vụ ăn uống đầy đủ.
Chỗ ở còn được đặc biệt chọn lựa, có không gian rất lớn, đặt vào một vài dụng cụ chữa bệnh, có thể để cho cô làm một số kiểm tra tại nhà.
Phó Thiết Ảnh vốn đang ở lại biệt thự, nhưng lại bị anh đưa đến một ngôi nhà khác.
Phó Khang và Diệu Miêu cũng bị đưa đi.
Người giúp việc vẫn được giữ lại trong biệt thự, nhưng là cũng không được phép ra ngoài, mỗi ngày nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng sinh hoạt đều là được người đặc biệt đưa vào.
Người ngoài chỉ biết là biệt thự của nhà họ Cố vô cùng kiên cố, cho là chuẩn bị làm Cố Thành Trung chuyện lớn gì đó, thực ra lại chỉ vì Hứa Trúc Linh đang mang thai mà thôi.
Mấy ngày nay, Cố Thành Trung cũng vô cùng bận rộn, mỗi ngày buổi tối đều phải đến tận đêm hôm khuya khoắt mới trở lại.
Cô ở nhà một mình thật sự rất buồn chán, Cố Thành Trung vì quá lo lắng nên không cho cô báo tin tức này cho cả Cố Đình Sâm và Úy Như, chứ đừng nói đến Cố Ngọc Vy và Nguyên Doanh.
Mấy ngày nay cô nhàm chán nói chuyện phiếm cùng Cố Ngọc Vy, biết được cô ấy cũng đang mang thai làm cô cũng rất vui vẻ.
Cố Ngọc Vy còn hỏi xem khi nào cô sẽ sinh thêm một đứa nữa, một mình Cố Hy cũng rất cô đơn.
Cô sờ nhẹ cái bụng bằng phẳng của mình, rất muốn nói cho cô ấy biết rằng mình cũng đang mang thai, nhưng mà cuối cùng vẫn quyết định không nói ra.
Cô chỉ có thể nói rằng cô đang chuẩn bị, sẽ sớm thôi.
Nếu đứa bé này phải đủ tháng mới đẻ, vậy chẳng lẽ cô sẽ phải bị nhốt ở chỗ này mười tháng sao?
Mỗi ngày người ở cạnh cô nhiều nhất lại là bác sĩ.

Một bác sĩ ngoại khoa, bị ép phải làm thêm cả công việc của các khoa khác, ngoại khoa, khoa sản, khoa chỉnh hình...!Mọi thứ đầy đủ hết, mỗi thứ đều biết một chút.
Hai người phơi nắng ở trong vườn hoa, cái lạnh của mùa xuân đã đi qua rồi.
Cô nâng tai, nói: "Nhàm chán thật đấy, chắc tôi giảm thọ mất!"
"Mợ chủ, cô cố nhịn thêm một khoảng thời gian nữa.

Từ trước đến nay cô đều là tim là thịt của anh Cố, Cô không nên nói những điều không may như vậy.

Bây giờ cô một người hai mạng, anh ấy làm như vậy cũng là để cảm thấy yên tâm hơn mà thôi."
"Đương nhiên là tôi biết anh ấy lo lắng cho tôi, vì đã có những chuyện đã xảy ra trước kia, nên lần này anh ấy lại càng cẩn thận hơn.

Nhưng mà tôi thấy rằng hình như anh ấy đang quá cẩn thận rồi."
"Phụ nữ có thai nên cẩn thận hơn một chút cũng dễ hiểu."
Hứa Trúc Linh bĩu môi, cũng không thể làm gì khác.
Hai người tùy tiện trò chuyện, giết thời gian.
Cô thấy không có gì ăn nên quyết định đi vào nhà bếp để lấy đồ ăn.
Lúc trở lại thấy bác sĩ đang gọi điện thoại, thấy cô đến thì vội vã tắt máy.
Cô tò mò nhìn qua điện thoại, phát hiện là Cố Thành Trung gọi đến.
Hai người bọn họ thì có thể nói chuyện riêng gì chứ, không phải là chuyện liên quan đến mình chứ?
Vậy tại sao lại phải tránh mình? Chẳng lẽ là đứa bé có vấn đề gì gì sao?
Cô nói bóng gió, nhưng mà bác sĩ cũng không chịu nói cho cô biết, luôn miệng cam kết với cô là đứa bé chắc chắn không có vấn đề gì cả.

Ông ấy nhất định sẽ chăm sóc cô cho đến khi đứa bé được bình an sinh ra.
Từ sau khi phát hiện bác sĩ và Cố Thành Trung len lén gọi điện thoại, trong lòng Hứa Trúc Linh luôn cảm thấy không yên, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cô muốn tìm Cố Thành Trung để nói rõ mọi chuyện, nhưng mà anh vẫn luôn đi sớm về muộn, lúc cô còn ngủ thì anh đã rời khỏi nhà rồi, đến lúc cô tỉnh thì anh cũng chưa quay về.
Chỉ như vậy bất giác đã trôi qua nửa tháng, một hôm sau khi tỉnh lại, cô phát hiện mình lại đang ngồi trên máy bay.
Cô từ trên giường ở biệt thự được đưa đến trên máy bay, động tĩnh lớn như vậy mà mình lại không tỉnh lại.
Cứ cho là cô ngủ ngon đi thì cũng không có khả năng lại ngủ sâu như vậy, không phát hiện ra bất cứ điều gì.
Cô nhớ buổi tối trước khi đi ngủ có uống một ly sữa bò nóng, chẳng lẽ...!Là sữa bò có vấn đề sao?
"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"
Cô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình, tim khẽ run lên.
"Trúc Linh, anh đã xử lý thu xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi đến quần đảo tốt nhất ở Australia để dưỡng thai.


Ở đó khí hậu rất dễ chịu, phong cảnh cũng vô cùng xinh đẹp, cùng với đường bờ biển trải dài.

Khi em đến đấy, em sẽ cảm thấy thư thái, nhất định em sẽ rất thích.

Vậy thì đối với em và con đều có chỗ tốt."
"Quần đảo Australia sao? Còn dưỡng thai? Anh muốn làm gì vậy?"
"Bây giờ anh không muốn quan tâm bất cứ điều gì cả, anh chỉ muốn bảo vệ em và con của chúng ta thôi."
Cố Thành Trung nhìn cô, ánh mắt kiên định không dời.
Bàn tay cầm thật chặt tay của cô, dường như sẽ không có ai có thể tách rời họ.
Hứa Trúc Linh nghe nói như vậy, trong nháy mắt đã biết được anh đang tính toán điều gì.
Đó chính là không quan tâm gì cả, không cần quan tâm đến Phó Minh Nam, cũn chẳng cần lo lắng về công ty Nhật Kinh, mặc kệ ân oán hận thù đời trước, cũng mặc kệ Phó Thiết Ảnh và Châu Vũ...
Anh bỏ xuống tất cả gánh nặng trên vai, để cho cả người được rảnh rỗi, vậy thì mới có thời gian để cho cô dưỡng thai.
Mắt không thấy thì lòng sẽ yên, có lẽ chính là ý này.
"Cố Thành Trung, anh điên rồi sao, anh có biết lần này anh rời đi sẽ có ý nghĩa gì không? Có một vài chuyện, anh cố gắng tranh đoạt, chỉ cần không ngừng cố gắng thì có lẽ còn có thể thay đổi kết quả.

Nhưng mà bây giờ thì sao? Anh gạt hết mọi chuyện sang một bên mà không làm gì cả, chắc chắn sau này anh sẽ hối hận!"
"Phó Minh Nam sẽ không bỏ qua cho Phó Thiết Ảnh và Châu Vũ đâu, công ty Nhật Kinh cũng sẽ không bỏ qua cho thương hội, anh không hiểu sao?"
"Vậy thì sao chứ, anh là thần tiên sao? Anh có thể quan tâm được nhiều thứu như vậy sao? Anh bây giờ không muốn để ý bất cứ chuyện gì cả, anh chỉ muốn em được sống thật khỏe mạnh mà thôi.

Ông Nhật Kinh nói đúng, nếu như em chết, anh giết chết tất cả mọi người chôn theo em thì cũng đâu có nghĩa lý gì nữa! Dù sao thì em cũng đã chết rồi!"
"Nếu như anh trả thù cho em, nhiệt huyết, trung thành gì đó...!muốn anh phải từ bỏ em sao vậy thì anh không cần gì cả.

Anh không có điểm mấu chốt cũng không có nguyên tắc, anh chỉ muốn sống thôi vậy cũng không thể được hay sao?"
Mỗi một câu mà Cố Thành Trung nói, đều là anh nói ra từ tận đáy lòng.
Giờ phút này, anh cực kỳ nhếch nhác, vứt bỏ tham vọng của bản thân!
Anh không muốn giúp đỡ bất kỳ anh em người nhà nào cả, không muốn giúp đỡ đồng nghiệp nào nữa, cũng không cần phải quan tâm tình hình gì hết.
Ở đó, một đám người đêu flaf cắn răng mà tiến lên, nhưng mà anh lại mặc một bộ áo giáp thật dày, từng bước lùi về phía sau.
Từ tận sâu trong lòng, anh vô cùng xem thường bản thân mình.
Giống như là một tên lính đào ngũ vứt hết áo giáp và vũ khí của mình trên chiến trường.
Anh không lừa được mình lại càng không lừa được Hứa Trúc Linh.
Cô biết, anh không thích bản thân trở nên như vậy, vậy tại sao lại phải thỏa hiệp, tại sao chứ?
"Em còn chưa chết, chỉ là em gặp phải chút nguy hiểm mà thôi, mọi việc không đến nỗi sẽ dẫn đến kết quả xấu nhất.


Anh không thể chỉ vì một phần trăm xác suất có thể xảy ra mà từ bỏ hết những kết quả tốt như thế được!"
"Hứa Trúc Linh, rốt cuộc thì em có hiểu hay không, cho dù cơ hội chỉ có một phần một nghìn khả năng xảy ra thì anh cũng sẽ không chịu thua!"
" Nhưng nếu như việc che chở cho người khác khiến cho em phải bị thương, vậy thì...!cứ để bọn họ chết đi cũng được."
Hứa Trúc Linh nghe được lời nói thâm trầm này, trái tim cũng run rẩy.
Cô không thể tin được những lời như vậy lại được anh nói ra.
"Anh...!Anh mau nói lại một lần nữa."
"Nếu như việc che chở cho người khác có thể khiến cho em bị thương, vậy thì cứ để bọn họ chết đi."
" Anh sẽ không thay đổi những lời anh nói đâu."
Đôi mắt của Cố Thành Trung đỏ rực, lộ ra vẻ tàn nhẫn chưa từng có.
"Vậy thì mọi người sống chết như thế nào anh cũng sẽ không quan tâm nữa sao?"
"Anh đã làm hết sức với Phó Thiết Ảnh rồi, Phó Minh Nam bây giờ khó có thể gây ra chuyện gì.

Những chuyện còn lại chắc hẳn Phó Thiết Ảnh vẫn có thể đối phó.

Nhưng những gì em nói cũng khiến anh tỉnh táo lại.

Anh là một kẻ xấu xa vô liêm sỉ, chuyện gì cũng có thể làm được.

Anh không thể để cho em xuất hiện ở trong tầm mắt của ông ta, vậy nên anh nhất định phải đưa em rời đi."
"Vậy thì công ty Nhật Kinh thì sao? Anh cũng không cần hiệp hội thương mại Đà Nẵng nữa sao? Những người đó vẫn coi anh là người đứng đầu, anh có thể vứt bỏ họ như vậy sao? Vứt bỏ quyền làm chủ kinh tế, vậy sau này hiệp hội thương mại Đà Nẵng thua kém người ta, bị người áp chế, ngay cả tập đoàn Cố Linh cũng sẽ phải chịu tổn thất rất lớn.

Ngay cả...!Công ty của nhà họ Cố mà anh bảo vệ bao năm nay, anh cũng có thể vứt bỏ sao?"
Hai mắt Hứa Trúc Linh mơ hồ dơm dớm nước mắt, nghẹn ngào nói.
Anh có thể từ bỏ tất cả những thứ này sao?.


— QUẢNG CÁO —