Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1448: Chương 1495





Hứa Trúc Linh đã luyện tập bắn súng một giờ đồng hồ, cổ tay cô cũng cảm thấy mệt rồi mới trở về biệt thự để nghỉ ngơi.
Cô đi rón rén, xách giày lên giống như kẻ trộm đột nhập vậy.
Thấy Cố Thành Trung vẫn đang ngủ say, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhẹ nhàng vén chăn lên nằm vào, toàn thân cô đều lạnh như băng, cô cũng không dám đến gần Cố Thành Trung, sợ cái lạnh làm anh tỉnh giấc.
Cô không nghĩ rằng anh đột nhiên xoay người lại ôm lấy cô, bàn tay kéo cô lại ôm chặt vào lồng ngực mình.
Cô giật mình sợ tới mức thở hổn hển, cả người cứng đờ.
Cô không muốn anh tỉnh giấc, chắc anh chỉ trở người ôm cô mà thôi.
Cô buông lỏng cảnh giác, không giãy giụa lại, cũng nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô không ngờ rằng người đàn ông phía sau lưng đã mở mắt ra.
Anh thở dài không ra tiếng động, bàn tay êm ái nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cô, lặng lẽ xoa xoa.

Truyện Khoa Huyễn
Cổ tay cô đã sưng đỏ lên, lòng bàn tay cũng như vậy, chắc hẳn một tiếng qua cô đã luyện tập rất nhiều lần rồi.
Hôm sau, Hứa Trúc Linh ngủ muộn nên đã thức dậy cũng rất muộn, sau khi rời khỏi giường cô phát hiện trên mặt đất có thêm một lớp thảm mềm mại, cảm thấy rất kinh ngạc.
Cố Thành Trung giả vờ không biết điều gì cả, nói rằng hôm qua có thay lại mấy cái thảm, đều được làm từ lông của động vật hiếm có cao cấp, để cô đang mang thai đi tránh bị ngã.
Thực ra thì là sợ buổi tối cô không đi giày sẽ bị lạnh chân.
Cố Thành Trung còn cho người xây cả một súng trường, chuyên dùng để huấn luyện bắn súng xa.
Sau khi Hứa Trúc Linh thấy đội ngũ công nhân khởi công xây dựng, rất kinh ngạc hỏi: “Không phải anh làm chỗ này cho em đấy chứ?”
“Cô nhóc này rất cứng đầu.


Nếu anh không cho em học thì em cam tâm tình nguyện đồng ý sao?”
“Chú ba Cố...!Em cũng biết là anh yêu thương em mà.”
Cô mờ mắt, nước mắt chảy tràn lan trên mặt.
Sau khi anh thấy cô vậy, lòng như nhũn ra, bàn tay dịu dàng lau nước mắt cho cô.
“Em nói đúng.

Mặc dù em không dùng được nhưng học thì cũng không phải chuyện gì xấu cả.

Anh cũng đã chọn loại súng thích hợp cho em rồi, không nặng, bắn trong cự ly ngắn, thích hợp với các khoảng trung, hơn nữa còn có thể bắn ra nhiều phát đạn.

Ống đạn cũng đã chuẩn bị xong cho em rồi, đổi đạn rất tiện nhé.”
“Nhưng bây giờ em không được dùng súng thật, trước hết hãy dùng súng đạn cao su đã, sau khi thuần thục lên tay rồi thì dùng súng thật sau.”
“Chồng thật tốt quá đi, nhất định em sẽ mau học được thôi.”
“Em đừng tưởng bắn súng đơn giản thế, trước là tập với cái bia cố định.

Sau vài ngày anh sẽ chuyển thành bia tự di động.

Sau đó anh sẽ đích thân ra làm con tin, rèn luyện cho em bắn chính xác.”
“Phúc tạp như vậy sao?”
Hứa Trúc Linh sốt sắng, cô còn tưởng rằng bắn súng rất đơn giản cơ chứ, nhưng nghe anh nói vậy thôi mà da đầu cô đã tê dại rồi.
“Không sao cả, anh sẽ giúp em, thầy giỏi thì học trò cũng giỏi, em đừng có mà phá hỏng danh tiếng của anh.”
Anh cưng chiều sờ đầu cô.
Hứa Trúc Linh vốn đã cảm thấy bản thân mình kém cỏi, nghe như vậy cô lại càng lo lắng run lẩy bẩy hơn.
Sau khi học xong nhất định cô sẽ làm xấu mặt thầy giáo mất.
Ngay sau đó, Cố Thành Trung bắt đầu giờ học bắn súng của cô.
Lực ở cổ tay của cô yếu, luyện tập một giờ đồng hồ đã cứng đờ mệt mỏi, cũng may anh đã chuẩn bị thuốc rượu từ trước để xoa cổ tay cho cô.
Tính tình cô cố chấp, nghỉ ngơi được lúc đã tiếp tục tập luyện.
Nửa đêm nhân lúc anh ngủ say, cô lại len lén đi luyện tập.

Cô không biết rằng mình không đủ thông minh, nên mới phải dùng cách này, cần cù bù thông minh.
Cô vẫn cứ nghĩ rằng mình luyện tập vào nửa đêm như vậy sẽ không bị Cố Thành Trung phát hiện, nhưng nhất cử nhất động của cô đều đã lọt vào tầm mắt của anh rồi.
Cô luyện bắn súng một tiếng đồng hồ.

Cố Thành Trung đứng ở trên ban công lo lắng nhìn cô với tâm tư nặng nề.
Cô cố gắng như vậy không phải vì bản thân cô, mà là vì không muốn anh bị ràng buộc bởi cô.
Anh vẫn hy vọng rằng cô không học bắn súng thì thật tốt biết bao.
Mỗi lần Hứa Trúc Linh luyện tập xong, cổ tay cô đều vô cùng đau đớn, vừa đỏ vừa sưng lên, cách tay cũng đau rát muốn chết được.
Cô có thể ngủ một giấc thì sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều, việc ngủ giống như thuốc tiên vậy.

Cô hoàn toàn không biết, khi cô luyện tập một giờ thì người đàn ông này sẽ mất đến hai giờ để giúp cô lưu thông tuần hoàn máu, nắn bóp cánh tay, cũng chỉ mong có thể giúp cô thoải mái hơn được phần nào.
Hứa Trúc Linh luyện tập từ bắn bia cố định đến bia di động điện tử, nhưng cuối cùng dưới trường hợp bia di chuyển qua lại như này, cô lại không muốn bắn trúng điểm trí mạng.
Cô rõ ràng có cơ hội bắn vào điểm chính giữa đầu và ổ bụng, nhưng cô lại mềm lòng, không ra tay được.

Mỗi lần đều là bắn vào chỗ khớp xương.
Lúc cô đang tự mãn thì không nghĩ tới Cố Thành Trung đã chuẩn bị cho cô một màn thử thách cuối cùng.
Cố Thành Trung đứng ở bên cạnh nói: “Trúc Linh, em luyện tập bao lâu rồi?”
“ Được nửa tháng."
“Bây giờ em cảm thấy như thế nào?”
“Không hẳn là bắn phát nào trúng phát nấy, nhưng ít nhất mỗi phát súng đều không bắn ra ngoài, cái bia cũng không bị trống nha.”
Cô không dám phóng đại.
“Đúng.

Nhịp tim cao chính xác đến 98% trở lên.

Thời gian ngắn như vậy đã được kết quả này là vô cùng tốt rồi.

Đây chính là cửa ải cuối cùng, nếu như em thắng, lập tức em có thể hoàn thành việc học này.”
"Đấy là cái gì?"
Hứa Trúc Linh nhận ra được giọng nói của anh nghiêm nghị lại, tim cô cũng siết chặt lại, lo lắng nhìn anh.
Anh đứng vào khuôn trước mặt, trong khuôn chỉ lộ ra một cái đầu.
“Nếu như anh bị bắt giữ, em phải nổ súng giết chết người hành động kia.”
“Chuyện này...”
Bàn tay của Hứa Trúc Linh siết chặt, luống cuống nhìn lại anh.
Trước giờ đều luyện tập với người giả, đột nhiên chuyển sang người thật, cô cảm thấy rất lo lắng sốt sắng.
Hơn nữa mặc dù súng đạn cao sú không đến nỗi gây tổn thương đến người nhưng bắn trúng cũng rất đau.
Cô cũng đã tự bắn một phát súng, da sẽ vừa đỏ vừa sưng đau, đau đến mức hồn bay phách lạc luôn.
Cô sợ mình sẽ đánh mất bình tĩnh lúc quan trọng rồi sẽ làm anh bị thương mất.
“Trúc Linh, em muốn tự bảo vệ bản thân, còn muốn cứu người khác.

Nói không chừng sau này em còn có thể cứu anh nữa, bây giờ em sợ thế này thì mai sau phải làm sao?”
“Nhưng mà...”
“Hơn nữa em không cần dùng súng đạn cao su, mà hãy dùng súng thật.”
Cố Thành Trung rút từ trong túi ra một khẩu súng thật rất nặng, trực tiếp ném lại cho cô.
Hứa Trúc Linh vội vàng chộp lấy, hai tay siết chặt khẩu súng, lần đầu tiên cầm cô cảm thấy súng này thực sự rất nặng.
Còn hướng bắn vào anh sao, đừng có đùa nữa.
Cô vừa mới nhận được súng, lập tức ném nó xuống mặt đất.
“Trúc Linh?”
Anh cau mày lại, nhìn cô một cách khó hiểu: “Trên giấy tờ bộ đội, xét cho cùng thì cũng không đủ cho các hoạt động thực tế.


Nhưng quả thực nếu có một ngày như vậy, em cần đi giải cứu con tin, ông trời không cho em bất cứ thời gian nào để do dự chần chừ đâu.

Mỗi giây phút em chần chừ, đối với con tin mà nói thì đều có thể phải chết.”
“Em cũng chỉ là luyện tập bắn thôi, cũng không cần nghiêm túc như vậy chứ...”
Lời cô nói còn chưa dứt, đã bị Cố Thành Trung nghiêm nghị cắt lời.
“Đây không phải là luyện tập.

Bây giờ em không làm được thì sau này cũng sẽ không làm được.”
"Cầm lên!"
Anh mang giọng ra lệnh nói với cô.
Hứa Trúc Linh cắn răng, run rẩy nhặt khẩu súng từ dưới đất lên.
Cô giơ cách tay lên.

Họng súng đen thui hướng thẳng tắp về phía trước.
Cô nhắm một mắt lại, đã tìm được điểm, là trán của đối phương.
Chân tay của hắn ta đều ở phía sau người Cố Thành Trung, rất khó nhắm trúng.
Nếu cô thực sự không may, phát súng này rất có thể sẽ lấy mạng anh mất thôi.
“Em có thể đổi thành súng đạn cao su được không...”
“Không được.

Nếu như một này chuyện này là thật, em có thể thương lượng với hung thủ được sao?”
“Em...”
Cô bị anh chặn họng không trả lời được gì.
Ngón trỏ cô đã đặt trên cò súng, cô hít vào một hơi thật sâu.
"A..."
Cô nhắm mắt lại, gào thét đau khổ, cuối cùng hướng lên bầu trời mà nổ súng.
Họng súng bắn ra một đường cong lên trời, lực súng nổ khiến cho lòng bàn tay cô hơi đau, giống như bị một cây kim châm nhỏ đâm vào vậy.
Cố Thành Trung biết cô không làm được, không thể hướng súng vào người mình, cô sợ sẽ lỡ tay làm tổn thương tới anh.
Cô cũng không dám hướng súng về phía óc người để bắn, sợ sẽ tạo thành sát nghiệp.
Ngoài miệng thì cô nói mạnh nhưng trong lòng sớm đã mềm nhũn ra rồi.
Đây chính là Hứa Trúc Linh mà....


— QUẢNG CÁO —