Lê Sa tựa lưng vào tấm ván gỗ, ngực cô phập phồng kịch liệt, cô không phân biệt được trên trán mình bây giờ là bọt nước hay là mồ hôi.
Cô không ngừng lấy tay vỗ vào ngực của mình, mặt đỏ tai hồng.
Tại sao Diên lại ở ngoài cửa?
Trời ạ, sao cô lại để anh ta nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình như vậy.
Vốn dĩ đã bị anh ta chỉ trích vì vênh váo, chỉ sợ lần này sẽ để lại ấn tượng xấu với anh ta.
Ngay lúc cô không biết phải làm gì bây giờ thì bên ngoài truyền đến âm thanh của Bạch Minh Châu.
“Diên, thật trùng hợp, anh cũng đến tìm Lê Sa sao?”
“Không phải…Tôi tới đây trả lại đồ.”
Anh ta ấp úng giải thích lý do mình đến đây.
Bạch Minh Châu lúc này mới chú ý đến cái vòng da trên tay anh ta, lập tức hiểu ra.
“Cô gái nhỏ đã tặng cái này cho cậu, tại sao còn trả lại? Hãy giữ gìn cho cẩn thận, sau này tôi cũng sẽ tặng cho Ôn Mạc Ngôn một cái.
Này, đây là trái cây cho Lê Sa, anh nhân tiện đưa cho cô ấy giúp tôi đi, tôi xuống lầu tìm Trúc Linh đây.”
“Không được, tôi phải đi ngay.”
“Không phải anh đặc biệt tới tìm cô ấy sao? Anh đưa sẽ tốt hơn tôi đưa, tôi đi trước đây!”
Bạch Minh Châu trực tiếp đem dĩa trái cây đưa cho anh ta, căn bản không chấp nhận lời từ chối của Diên.
Diên nhìn dĩa trái cây trong tay mình thì không khỏi có chút đau đầu.
Anh ta do dự hết lần này đến lần khác, những vẫn quyết định gõ cửa phòng, mà Nhật Kinh Lê Sa lúc này cũng đã thay một bộ quần áo, chạy nhanh ra mở cửa.
Khoảnh khắc cửa mở ra, bốn mắt họ nhìn nhau, không khí như đọng lại một chút.
Một hồi lâu, Lê Sa mới mở miệng: “Tới…Tới đưa trái cây sao, vào ăn cùng nhau đi.”
Lời kia vừa thốt ra thì cô liền hối hận.
Cảnh tượng xấu hổ như vậy thì còn khách sáo làm cái gì?
“Được.”
Diên vẫn chưa suy nghĩ được gì, chỉ vô thức phát ra một từ.
Sau khi nói xong, lông mày anh ta cau lại, sao mình lại khách sáo như vậy?
Trong lúc nhất thời, cả hai người đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Tôi…”
Diên đang chuẩn nói gì đó để rời đi, thì Lê Sa đã lách nữa người sang một bên, nhường cửa lại cho anh ta: “Vậy thì anh vào đi, dù sao một mình tôi cũng không ăn hết, sẽ rất lãng phí.”
“Cái đó…Cũng được.”
Hai người đều mơ mơ hồ hồ, cuối cùng ngồi ở trên sô pha nhìn nhau.
Vì để giảm bớt sự xấu hổ, hai người chỉ có thể bắt đầu ăn trái cây.
Tóc cô ướt sũng, vẫn chưa kịp sấy khô, nước từ ngọn tóc chảy xuống thấm ướt trên ngực của chiếc váy ngủ bằng lụa.
Váy ngủ có màu lam nhạt, sau khi ướt đẫm thì dính chặt vào thân thể, có thể nhìn thấy rõ ràng độ cong của cơ thể.
Mà cô gái nhỏ lại không hay biết chuyện này, vẫn không ngừng ăn trái cây.
Mỗi lần với đến lấy trái cây thì thân người cô lại cúi thấp xuống, cổ áo mở rộng để lộ hết cảnh xuân bên trong.
“Ồ? Anh nóng lắm sao? Sao mặt anh lại đỏ như vậy?”
Lê Sa đang ăn thì vô tình liếc nhìn Diên, phát hiện mặt cậu lại đột nhiên đỏ bừng, ánh mắt lập lòe, không biết phải nhìn vào đâu
“Khụ khụ.”
Khi Diên nghe thấy những lời này thì xấu hổ ho khan hai tiếng, bàn tay quạt quạt ra gió, nói: “Ừ, đúng vậy.
Rất nóng.”
“Vậy tôi mở cửa ban công nha? Tôi đi bật điều hòa không khí cho anh.”
“Không cần, tôi ăn gần xong rồi, tôi đi về đây.”
“Vậy sao?”
“Cái này, trả lại cho cô.”
“Quên đi, Bạch Minh Châu đã nhìn thấy hết rồi, trả lại cho tôi cũng không tốt.
Hơn nữa cậu đeo cái này ra ngoài thì sẽ không ai đến bắt chuyện với anh, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Chỉ là một cái vòng da mà thôi, anh đừng để trong lòng, tôi cũng sẽ không để trong lòng.”
Lê Sa thờ ơ nói, đó chỉ là một cái vòng da mà thôi, không cần phải quan tâm.
Cô đã nói như vậy thì Diên cũng không còn gì để nói, gật gật đầu xoay người đi ra ngoài.
Khi ra tới cửa, anh ta nói: “Lát nữa cô định làm gì? Đi ngủ sao?”
“Đi xuống trả dĩa đựng trái cây, thuận tiện trò chuyện với mọi người.”
“Thay quần áo đi, dưới lầu có đàn ông.”
Anh nhàn nhạt nói một câu rồi mím môi nhanh chóng rời đi.
“Thay quần áo là có ý gì?”
Lê Sa nghe xong cảm thấy mơ hồ, không thể không cúi xuống nhìn.
Quần áo của cô...ướt đến mức có thể nhìn thấy đường viền của áo lót ren bên trong.
Nói cách khác, Diên ở đây mười phút và cũng đã nhìn nó trong mười phút?
Trong nháy mắt tâm trạng của cô vô cùng suy sụp, chỉ muốn lập tức đào một cái hố rồi chui xuống đó!
……
Bóng đêm đã dần dần bao phủ, Hứa Trúc Linh trằn trọc trở mình, bụng càng ngày càng lớn nên vận động có chút khó khăn, ban đêm ngủ cũng không ngon giấc.
Tuy rằng ban ngày tươi cười vui vẻ, nhìn không có việc gì, nhưng mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng thì có một loại bệnh bộc phát giày vò thân thể cô.
Ba ba đỉnh, đỉnh ly hận là cao nhất.
Chín chín bệnh, bệnh tương tư là khổ nhất.
Cô trở lại nhà họ Quý cũng đã hơn nửa tháng, Cố Thành Trung ngoại trừ hay gọi điện cho cô thì cũng không thèm đến thăm cô một lần.
Mỗi lần gọi điện thoại, anh cũng chỉ hỏi mấy câu như cô ăn cơm chưa, cô đang thế nào.
Hứa Trúc Linh lờ mờ cảm thấy điều gì đó, nhưng cô vẫn không dám chắc.
Anh đang chơi một ván cờ, còn là một ván cờ lớn, cô thậm chí còn đoán ra rằng Diên là do anh gọi đến.
Lý do anh không đưa cô trở về là bởi vì ở nhà họ Quý tương đối an toàn, còn có Diên ở bên cạnh cô, anh cũng tương đối yên tâm.
Bởi vì yên tâm, cho nên không dám đến làm phiền.
Hiện tại bên ngoài, cuộc chiến giữa phòng thương mại và gia tộc Nhật Kinh đã đến giai đoạn khốc liệt, mỗi ngày đều có thể thấy những biến động trên thị trường chứng khoán.
Phập phập phồng phồng, toàn bộ đế đô đều bị sương mù giăng kín.
Gia tộc Nhật Kinh có một sự nghiệp vĩ đại, và đó rõ ràng là một cách để tiêu diệt 800 kẻ thù mà không phải tiêu tốn một nghìn biện pháp.
Nhưng cơ nghiệp mấy trăm năm của bên kia có thể mua được, còn Cố Linh thì không.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử có thể bất chấp tất cả để đạt được mục đích, nhưng Cố Thành Trung thì không thể.
Anh đã cân nhắc rất nhiều, vừa muốn bảo toàn lợi ích của phòng thương mại, vừa muốn bảo vệ nhà họ Cố.
Mỗi bước đi của anh đều hao phí tâm trí và sức lực.
Cô biết anh khó xử, cho nên dù có nhớ anh đến thế nào cũng cam tâm tình nguyện ở lại nơi này.
Như vậy, anh sẽ cảm thấy an tâm, sẽ dốc hết toàn bộ trí lực để đối phó với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.
Chỉ là…nhớ.
Rất muốn rất muốn.
Cô rốt cuộc nhịn không được liền lấy điện thoại trực tiếp gọi video cho anh.
Điện thoại reo lên một lúc lâu mới có người bắt máy, nhưng chỉ có giọng nói.
Anh có thể thấy cô, nhưng cô lại không thể nhìn thấy anh.
“Trúc Linh.”
Chỉ hai chữ ngắn ngủn, có một chút ngượng ngùng và vội vàng, thực hiển nhiên là không ngờ được cô sẽ gọi video cho mình.
Anh có chút tiều tụy, mấy ngày này anh chẳng phân biệt ban ngày hay đêm tối, dốc hết sức mình để giải quyết công việc ở phòng Thương mại, anh không muốn cô nhìn thấy mình trong bộ dạng hốc hác như vậy.
“Em nhớ anh.”
Hứa Trúc Linh cố nén lại tiếng khóc nức nở để nói ra bốn chữ này.
Sau khi Cố Thành Trung nghe xong thì rơi vào trầm mặc một hồi lâu.
Thật lâu sau, anh mới nói: “Anh cũng nhớ em.”
“Đúng vậy, anh nhớ em, trước kia anh nhớ em thì sẽ trực tiếp đến gặp em.
Nhưng hiện tại, anh nhớ em thì anh chỉ nói ngoài miệng thôi phải không?”
“Trúc Linh…”
Cố Thành Trung đặc biệt khó chịu khi nghe những lời này.
Bây giờ, anh vẫn có dũng khí và nghị lực để làm việc chăm chỉ, chỉ là…lúc này đây, anh có việc quan trọng hơn phải làm.
Làm cách nào để có thể đánh bại Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử mà không hy sinh Hứa Trúc Linh.
“Em muốn gặp anh, đến thăm em một lần đi, em có chuyện muốn nói với anh, sau này…Sẽ không tùy tiện quấy rầy anh nữa, chờ cho mọi chuyện của anh trở nên tốt đẹp thì anh có thể lại đến gặp em.
Nhưng đêm nay, em muốn gặp anh, em có một số lời đã để trong lòng rất lâu, nếu không nói ra thì em cảm thấy rất khó chịu.”
“Được, mười lăm phút nữa anh sẽ đến.”
“Từ tập đoàn đến nhà họ Quý phải mất ít nhất 25 phút, em cho anh nửa tiếng.
Anh phải đến trong vòng nửa tiếng nữa, nhưng phải chú ý an toàn, nếu không em và con sẽ tức giận.”
“…” Nghe được những lời này, đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, thật lâu sau mới lên tiếng: “Được.”.