“Vâng…Anh Trung.”
Khương Anh Tùng nghẹn ngào nói, dù cho trong lòng vô cùng không tình nguyện nhưng hiện tại là lúc vô cùng rắc rối, anh ta không thể rời khỏi Cố Thành Trung.
Trong xe cuối cùng rơi vào an tĩnh, Cố Thành Trung ấn huyệt Thái Dương đang ẩn ẩn đau, từ lúc anh tỉnh lại đến bây giờ, bên tai tất cả đều là ba chữ Hứa Trúc Linh này.
Anh nghe thấy vô cùng phiền chán, một đám đều bị lạnh giọng cảnh cáo, vậy mà lại có người không sợ chết nhắc tới bên tai anh.
Hứa Trúc Linh… Rốt cuộc cô là người như thế nào, có thể tác động tới trái tim nhiều người như thế, khiến cho bọn họ tới chỉ trích anh quên mất?
Anh cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ ra bất kì điều gì.
Thậm chí, một giây trước còn nhìn chằm chằm ảnh chụp của cô nhưng giây tiếp theo trong đầu trống không, thậm chí ngay cả hình dáng cũng không nhớ nổi.
Nguyên Doanh nói anh là triệu chứng tích tụ trong lòng sau phẫu thuật, bởi vì mất vợ thật sự là vô cùng đau khổ, cho nên đại não hình thành ý thức tự bảo vệ mình.
Loại bỏ tất cả ngọn nguồn tổn thương hệ thống thần kinh, ngọn nguồn này chính là người phụ nữ này.
Anh không nhớ được dáng vẻ của Hứa Trúc Linh nhưng lại điều tra rõ ràng lai lịch của cô.
Ban đầu khi họ gặp nhau, Hứa Trúc Linh chẳng qua chỉ là cô con gái nhỏ không được nuông chiều của một gia đình bình dân, bản lĩnh gì cũng không có, cao số đề sẽ không, cũng không biết tính thuế suất, còn đặc biệt thích ăn.
Học bốn năm kinh tế tài chính chuyên nghiệp, sau khi tốt nghiệp lại làm một đầu bếp.
Ngẫm lại cũng cảm thấy đau đầu.
Lúc trước rốt cuộc là anh bị mù như nào mà tìm một cô vợ nhỏ môn không đăng hộ không đối, lại còn thiếu đầu óc như vậy?
Thậm chí…
Còn ăn vô cùng tốt, zalo của anh vậy mà theo dõi hội viên trên cửa hàng gia đình, thậm chí bên trong mỗi cái đều vọt tiền.
Đi đến chỗ nào, điện thoại đều tự động kết nối với wifi của quán ăn, anh dám khẳng định, điện thoại của anh chắc chắn bị người phụ nữ này thường xuyên chơi.
Điện thoại của anh chắc chắn có văn kiện bí mật, thế nhưng cũng không thiết lập mật khẩu.
Bản thân trước kia bị người mê hoặc sao? Sao lại dung túng mọi cách, nuông chiều với một cô gái nhỏ như vậy?
Người khác nhìn dáng vẻ hiện tại của anh đều cảm thấy anh hiện tại điên rồi, nhưng anh lại cảm thấy bản thân trước kia điên rồi!
Trong toàn biệt thự, đồ vật về Hứa Trúc Linh đều bị nhà họ Quý dọn đi rồi, anh chỉ có thể tìm thấy ảnh chụp bài báo trước kia.
Anh rất muốn hiểu về người phụ nữ này, thế nhưng sau khi xem xong bài báo này, trong đầu giống như xuất hiện một cục tẩy, xóa một chút ký ức của anh.
Mỗi lần anh đều không nhớ được bọn họ đã từng đi nơi nào, để lại dấu vết gì, tham gia cuộc phỏng vấn gì, tham dự những hoạt động gì.
Ấn tượng về Hứa Trúc Linh vẫn dừng lại ở chỗ cô là con gái thứ hai nhà họ Hứa, cuối cùng lại thành cháu gái lưu lạc bên ngoài của nhà họ Quý.
Vợ của anh là học kinh tế tài chính nhưng lại không thích quản sổ sách, vô cùng nhiệt tình yêu thích việc bếp núc.
Nhưng… những thứ này không còn liên quan gì đến anh nữa, nếu đã quên thì phải quên hết đi.
Cô đã chết nhưng mình vẫn còn sống.
Bất kì ai đụng chạm tới đều sẽ không có kết cục tốt!
Cố Thành Trung liếc mắt, ký ức trong đầu về Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử ngược lại rõ ràng hơn Hứa Trúc Linh, người phụ nữ tồn tại với vẻ đẹp và trí tuệ, thế nhưng… Quá mức thông minh, có ý định đùa bỡn mình trong lòng bàn tay, biến anh thành chiến lợi phẩm của mình.
Người phụ nữ như vậy cũng không phải là người phụ nữ tốt gì.
Cố Thành Trung tới tập đoàn trước xử lý công việc trong ngày, phát hiện trước đây bản thân để lại quá nhiều lỗ hổng.
Điểm vốn nên kìm hãm công ty Nhật Kinh dừng lại cũng không nắm chắc được liền định buông tay, tập đoàn Cố Linh khẳng định thiếu máu cũng không lấy được quyền kinh tế thủ đô vốn nên lấy được.
Sau này chắc chắn sẽ bị công ty Nhật Kinh trả thù.
Nhưng hiện tại đã mất đi toàn bộ tiên cơ, muốn thắng thì chỉ có thể thắng bất ngờ.
Trên thương trường nào có nhiều nguyên tắc như vậy, chỉ có… binh bất yếm trá.
Vào lúc bữa tối của Cố Thành Trung, Khương Anh Tùng tới báo, nói Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đã hẹn trước, hỏi anh địa điểm nhà hàng.
“Chọn một tiệm đồ ăn Nhật tốt nhất, nói địa chỉ cho cô ấy.”
“Vâng.”
…
Cố Thành Trung đến nhà hàng sớm, không bao lâu Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đã tới rồi, lần này cô ta mặc một bộ kimono màu đỏ cổ điển, trên đầu mang bông hoa lụa màu hồng, trong tay cầm một chiếc quạt gỗ hương, còn có một túi tiền nhỏ.
Cố Thành Trung nhìn về phía người tới, trong mắt hiện lên một tia sáng.
“Cô Nhật Kinh, mời ngồi.”
“Ngài Cố thật có nhã hứng, vậy mà mời tôi tới nhà hàng Nhật Bản, tôi rời khỏi quê nhà đã lâu, cũng sắp quên tư vị của quê nhà, làm phiền anh Cố rồi.”
Khóe miệng Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử khó nén ý cười, cô ta vẫn luôn xác nhận rằng Hứa Trúc Linh đã chết, người cô ta phái đi tận mắt nhìn thấy Hứa Trúc Linh hoả táng, một thi hai mệnh.
Cô ta cần phải đề phòng Cố Thành Trung trả thù mình, nhưng không nghĩ tới anh bệnh nặng một hồi, sau một tuần thì trực tiếp quên hết tất cả.
Hứa Trúc Linh gì đó, con cái hôn nhân gì đó trong khoảnh khắc hóa thành hư ảo.
Tất cả sự lo lắng hiện tại của cô ta cũng không còn nữa, hơn nữa có thể nhìn ra được, hiện tại lý trí của Cố Thành Trung đã thanh tỉnh không ít, ít nhất không hề kháng cự một cách ngoan cố mà lựa chọn chung sống hoà bình.
Đây là điều mà một doanh nhân thông minh nên làm.
“Cô Nhật Kinh rất đẹp.”
“Thật vậy sao?” Mắt Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử sáng ngời, nói: “Nhưng trước kia anh không để ý điều này.”
“Trước kia? Trước kia tôi bị bệnh, không phân biệt rõ xấu đẹp tốt xấu, tâm trí cả người bị mê hoặc.
Nhưng chỉ cần là người thì đều sẽ phạm sai lầm, cũng may tôi chỉ sai bốn năm mà thôi, chỉ hy vọng hiện tại mất bò mới lo làm chuồng, thời gian sẽ không quá muộn.”
“Ngài Cố nói lời này thật không có lương tâm, vợ mới mất, anh liền ở chỗ này hối hận rằng tâm trí bị mê hoặc, không sợ thây cốt bà Cố chưa lạnh, sống không an ổn ở dưới đấy sao?”
“Cố Thành Trung tôi không tin quỷ thần, chỉ tin bản thân.
Người chết như đèn đã tắt, tôi cũng không nợ cô ấy nhiều như vậy, tôi nghĩ tôi đã tận tình tận nghĩa.
Trước kia hồ đồ, hiện tại tôi chỉ muốn làm người thông minh.”
“Người thông minh? Làm người thông minh bằng cách nào?”
“Làm điều tôi nên làm.”
Anh không có nói rõ, nhưng Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng không phải vô dụng, đã suy đoán được tương đối.
Tâm tình hiện tại của cô ta rất tốt, không chỉ nhổ được một cái đinh trong mắt, lại còn khiến Cố Thành Trung một lần nữa coi trọng mình.
Trước kia bởi vì Hứa Trúc Linh, Cố Thành Trung chưa bao giờ liếc mắt nhìn mình một chút.
Hiện tại thì tốt rồi, trong mắt anh nhìn mình tràn ngập khen ngợi và thưởng thức.
Chỉ là…không có tình yêu.
Cô ta vẫn không hài lòng, người đàn ông này mình đã sớm nhìn trúng, sớm hay muộn sẽ là của mình.
Hai người nói chuyện với nhau thật vui, nhưng Cố Thành Trung bị liệt cơ mặt, căn bản không nhìn ra hỉ nộ ái ố của anh, chỉ có thể từ trong giọng nói của anh mà mơ hồ nhận ra được cái gì.
Anh không bài xích mình, ngược lại lúc nói chuyện với nhau còn nói không ít chuyện thú vị khiến cho tâm tình tình cô ta vô cùng vui vẻ.
Ăn xong một bữa cơm, Cố Thành Trung cũng đưa cô ta trở về, nói lần sau gặp lại.
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử còn chưa xuống xe liền không khỏi chờ mong cuộc gặp mặt lần sau.
Cô ta xuống xe, vội vội vàng vàng lên tầng, tránh ở sau bức màn ban công phòng ngủ của mình ngó đầu ra nhìn.
Cố Thành Trung đã trở lại trên xe, hình như đang gọi điện thoại.
Cô ta có thể nhìn thấy, tầm mắt anh vẫn luôn dừng phía cửa sổ của cô ta, như vậy là đủ rồi.
Tâm tình giờ phút này của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử chính là….