Hứa Trúc Linh chạy thẳng một đường, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để về lại khách sạn.
Gordon nãy giờ vẫn chờ cô về, thấy cô an toàn trở về cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Cô đúng là đứa nhỏ là khiến người khác không yên tâm được mà, cô mới sinh không lâu, có thể nghĩ ngơi một chút không, đã làm mẹ rồi đấy”.
Gordon ngoài miệng càm ràm ghét bỏ, thật ra trong ánh mắt toàn là vẻ quan tâm lo lắng.
“Không phải tôi vẫn ổn đấy thôi? Để tôi giúp ông chuẩn bị dụng cụ và thực đơn cho cuộc thi ngày mai”.
“Ngày mai tôi để tôi tham dự, còn cô cứ ngoan ngoãn ở khách sạn đi, nếu cô còn chạy lung tung nữa, tôi sẽ nói cho cậu Diên, để cậu ấy đích thân tới đây bắt cô quay về”.
Gordon đe dọa cô.
Hứa Trúc Linh bề ngoài gật đầu lia lịa, nhưng thực ra trong lòng cô đã sớm có chủ ý khác.
Ngày mai cô cũng có chuyện cần làm mà!
…
Cố Trạch và Khương Anh Tùng điều tra cả một buổi tối, chỉ biết là người này từng xuất hiện trong lễ kỉ niệm thành lập trường Đại học Đà Nẵng, nhưng cô là ai thì không có cách nào tra ra được, cô có thân phận gì, từ chỗ nào tới.
Giống như vô căn vô cớ xuất hiện một cách bình thường, thậm chí lúc cô đi ra khỏi trường Đại học, cũng không biết được là cô đi đâu.
Chắc là có người đang can thiệp vào chuyện anh ta điều tra rồi, người đứng sau bên kia lai lịch chắc cũng không tầm thường, ít nhất cũng không yếu hơn anh ta.
Hắn làm việc có chút bất lợi, chỉ có thể đem chuyện này nói rõ đầu đuôi với Cố Thành Trung thôi.
Cố Thành Trung nghe xong, sắc mặt u ám vô cùng.
Quả nhiên là xã hội đen, khắp nơi đều tung tin đồn nhảm, đúng là làm bại hoại thanh danh của anh ta, hơn nữa còn dám nghi ngờ tình cảm anh ta dành cho Hứa Trúc Linh.
Nếu như Trúc Linh trên trời có linh thiêng, nghe được tin đồn này, chẳng phải cô sẽ khó chịu lắm sao.
Một người ngoài, chuyện gì cũng không biết, đã vậy còn dám bịa đặt sinh sự.
“Để ý kĩ Đà Nẵng có xuất hiện thêm người mới hay không, chỉ cần cô ta vẫn còn ở đây, sớm muộn cũng điều tra ra được”.
Hắn nhìn xa xăm nói.
Cúp điện thoại xong, trong mi mắt anh hiện một tia đau đớn, giống như gân cốt không ngừng động đậy vậy.
Bất thình lình xuất hiện một nha đầu, không biết rốt cuộc cô là người như thế nào, ai cho cô cả gan đến thế, lại còn nói ra những lời vô căn cứ.
Anh đứng ở ban công, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Người ta nói người mất rồi, liền biến thành một ngôi sao, vậy Trúc Linh nhất định là ngôi sao đẹp nhất.
Anh nghĩ gì đó, rồi gọi điện thoại cho Kỳ Thiên Minh, muốn nhờ Kỳ Nguyệt Trâm giúp anh tính toán xem, Trúc Linh ở bên kia thế giới sống có tốt không.
Đêm hôm nay, sẽ là đêm tưởng niệm về cô.
Sáng hôm sau, Trúc Linh từ sớm đã tỉnh dậy, chờ Gordon rời đi, cô thay một chiếc váy màu đen dày, đi giày cao gót, đội thêm chiếc mũ lưới, che khuất một nửa khuôn mặt.
Cô đi về phía mộ của nhà họ Quý, cái chết của cô là chuyện ngoài ý muốn, nhưng nó lại nằm trong kế hoạch của cô và Diên.
Cô biết Ayako Nikkeikawa sẽ không kiềm chế được, sớm muộn cô ta cũng sẽ tìm cô đối phó thôi.
Kế hoạch ban đầu của Cố Thành Trung cũng như vậy, nhưng do anh sự sắp xếp ngoài ý muốn, nên cũng phải nhẹ tay lại, bảo đảm an toàn cho chính mình.
Nhưng để vì khiến cho Ayako Nikkeikawa hoàn toàn tin tưởng, chính mình đã chết, anh mới có thể phát huy hết sức, không thể đối phó tạm thời với Ayako Nikkeikawa được.
Cô ta chắc chắn sẽ bí quá làm liều.
Diên đề nghị đổi một thân phận khác, tìm một người giống như cô, sau đó nhờ Tần Nhâm Thành giúp anh làm một cái mặt nạ da người.
Cô thật sự đã bị tai nạn, nhưng vốn chưa hề chết, khi cô hôn mê Diên đã tráo người rồi.
Cô mất máu quá nhiều, xém chút nữa cả mẹ lẫn con cũng khó mà cứu được, nhưng mà cô vẫn có thể từ quỷ môn quan sống trở lại.
Diên âm thầm đưa cô đến chỗ của Hoàng tử Halley, nhờ anh chăm sóc cô, có không ít ngự y quay quanh cô, nhờ vậy mà mới có thể sống lại được.
Halley nói trong lúc cô hôn mê, miệng vẫn không ngừng nhắc tới tên của Cố Thành Trung.
Cô nghĩ, lúc trước bản thân thật sự yêu anh, nhờ vào tình yêu đó, mới có thể giúp cô kiên cường mà sống tiếp được.
Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, Diên, nhà họ Quý cùng cô diễn một vở kịch rất xuất sắc, lừa gạt được tất cả mọi người.
Chỉ có cô không ngờ rằng, Cố Thành Trung đã đem cô quên mất rồi, còn sáng suốt nhận ra anh ở bên cô chính là một chuyện hiểu lầm.
Có rất nhiều phụ nữ ưu tú, mà anh lại cứ chọn một đứa ngốc nghếch, suốt ngày chỉ biết mấy chuyện bếp núc.
Cô ta còn không thể giúp được nhà họ Cố chuyện gì, lại còn không thông minh, dáng người hay tướng mạo cũng đều không quá xuất sắc.
Anh ta hối hận rồi.
Một người đàn ông hối hận khi cưới một người phụ nữ, đích thị là nhát dao chí mạng.
Cô khó khăn lắm mới sống lại được, nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện này.
Ông trời muốn anh quên đi cô, có thể cũng là để cho anh sống sáng suốt hơn chăng?
Cô vẫn còn rất nhớ anh, đợi sóng yên biển lặng rồi đi tìm anh vậy.
Nhưng mà bây giờ, không cần thiết tìm anh nữa rồi.
Anh quên đi cô, là một khởi đầu mới, cô cũng không cần chấp nhất quá khứ làm gì.
Diên nói với cô, lúc đầu bản thân cô, lựa chọn thôi miên.
Bởi vì cô muốn chủ động phối hợp, nên đối với người đàn ông này phải thất vọng tột cùng, vì vậy mới thành công được, đem tất cả mọi chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ quên một cách gọn gàng sạch sẽ.
Như lần này cũng vừa hay, anh không nhớ, bản thân cô cũng không cần nhớ nữa, hai người cùng quên, xem như lần này gặp lại, cũng không cảm thấy ngượng ngùng nữa.
Cô một mình nuôi con, cũng không cần anh đảm nhận trách nhiệm đau khổ mà anh hối hận.
Nếu đây đã là một cuộc hôn nhân sai trái nực cười, thì cũng không cần tiếp tục làm gì, hà cớ phải tổn thương lẫn nhau.
Mà, cô cũng không hiểu, rõ ràng là Cố Thành Trung ghét bỏ cô, vậy mà trước mặt người khác lại diễn vẻ thâm tình, đem người ta quay vòng vòng đùa giỡn, thế giới này rốt cuộc có hay không cái gọi là đạo lí?
Bây giờ lại làm ra bộ dạng đó cho người khác xem, sao không làm sớm hơn đi?
Cô càng nghĩ càng tức, tính xem có nên đi viếng quá khứ của mình một chút.
Được sự đồng ý của Quý Thiên Kim, cô dễ dàng đi vào nghĩa trang của nhà họ Quý.
Cô dừng trước ngôi mộ mới xây, bên trên là bức ảnh trắng đen của chính cô.
Quý Thiên Kim thấy cô đến, bà liền đi chỗ khác, có chút dự cảm không lành.
Bộ dạng này vốn là để cho Cố Thành Trung nhìn thấy, xem ra bây giờ không cần nữa rồi.
Cuối cùng cô cũng từ bỏ rồi.
Hứa Trúc Linh trước đây đã chết rồi, bây giờ cô là một con người hoàn toàn mới.
Cô ngồi xổm xuống đất, đặt bó hoa tươi lên ngôi mộ, bình thản mà nói: “Cô lúc đầu đúng thực là rất ngốc, người đàn ông này đúng là giỏi lừa gạt người khác, sao cô có thể tin anh ta ta chứ? Nhà giàu có như thế làm sao có thứ gọi là tình yêu chứ, trong mắt bọn họ toàn là lợi ích, cô thì lại nhỏ bé như vậy, gì cũng không giúp được anh, anh ghét bỏ cô cũng đúng thôi”.
“Nhưng… Nhưng sao tôi lại giận thế này cơ chứ, rõ ràng là anh ta lợi dụng cô, à không, là lợi dụng tôi! Liên tiếp lợi dụng tôi, chỉ vì muốn giữ thanh danh cho mình, con người anh ta đúng là đáng bị thiên lôi đánh chết mà!”.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói, đúng lúc này trên trời đột nhiên sấm chớp đùng đùng, đúng là dọa cô một trận.
Cô ngước lên trời, không phải lúc nãy trời còn rất trong sao, đột nhiên bây giờ mây đen kéo tới ùn ùn.
Đây cũng là cuối hạ rồi, mà vẫn còn mưa giông bất ngờ như vậy.
“Tôi muốn cô đi phanh thây Cố Thành Trung, không phanh thây được thì đe dọa!”
Cô dậm chân nói một cách đáng thương.
“Hứa Trúc Linh, tôi là Annie, tôi là tương lai của cô, cũng là con người mới của cô.
Mọi thứ trước đây đều đã qua rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt đứa nhỏ, chăm sóc nó giống như những gì mà cô muốn”.
“Tôi định mua một căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố, có vườn rau, vườn hoa của riêng mình, nghiên cứu món ăn mới, chăm sóc đứa nhỏ.
Đây là cuộc sống trước kia mà cô mong ước, tiếc là vì tên đàn ông kia, cô đã từ bỏ tất cả, coi anh ta là duy nhất, nhưng cô đã nhận được gì từ anh ta chưa?”
“Thôi không sao cả, đều là quá khứ cả rồi, con người phải luôn hướng về phía trước, tôi sẽ chậm rãi thực hiện được mục đích này”.
Cô siết chặt tay, tràn đầy năng lượng.
Cô không muốn sống vì người khác nữa, lần này, cô muốn sống vì bản thân mình.
Nhưng mà vấn đề là, tất cả những thứ này đều cần có tiền.
Lúc quay về cô còn có một ý tưởng táo bạo, cô muốn âm thầm lấy tiền của nhà hàng do cô đứng tên đem đi! Chút tiền nhỏ này đều là của cô, vốn là để sau này chăm sóc cho đứa nhỏ!.