Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1640



Chương 1640

“Giết… giết bố em sao?”

“Cũng không nghiêm trọng như vậy, ông ấy là bố ruột của em nên tôi vẫn phải tôn trọng ông ấy.”

Châu Vũ nghe vậy thì không khỏi thở phào một hơi, không ngờ rằng chỉ cần một câu nói của Phó Thiết Ảnh thôi mà đã có thể làm cho cô ấy không biết nói gì.

“Tôi muốn đưa bọn họ ra ngoài sau đó cho nổ tung cả căn nhà, như vậy có thể làm cho bọn họ hiểu rằng ông đây không phải người dễ trêu chọc vào!”

Phó Thiết Ảnh lạnh lùng nói.

Châu Vũ bất lực lắc đầu, quả nhiên không thể nghĩ tên xấu xa này quá lương thiện, sự tàn bạo của anh ta vấn còn năm sâu trong xương tủy.

“Vậy thì thực sự tôi phải cảm ơn anh vì đã nhượng bộ gia đình em nên mới không phát điên ngay trong nhà rồi, nếu không em cũng chẳng biết nên giải quyết mọi chuyện như thế nào nữa. Anh ở đây chờ em một lát, em chào tạm biệt bọn họ rồi sẽ trở về cùng anh ngay.”

“Ừ, tốc độ nhanh lên một chút.”

“Được rồi, đừng có thúc giục con gái!”

Châu Vũ khó chịu trợn mắt.

Cô ấy trở về nhà nói chuyện với bố mẹ mình một hồi lâu thì bọn họ mới để cho cô ấy rời đi, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.

Bố Châu tiễn cô ấy đến trước cửa, ông nhìn Phó Thiết Ảnh đang đứng bên ngoài, ánh mắt càng ngày càng thấy hơi nghiêm trọng.

.Sau đó kéo lấy tay của Châu Vũ rồi nói: “Vũ, con đã 18 tuổi rồi, trên góc độ pháp luật thì con đã là người trưởng thành rồi nên phải có trách nhiệm với từng hành động, cử chỉ và lời nói của mình! Bố mẹ là người thân của con, cái nhà này mãi là bến cảng để con căng buồm ra khơi, cũng là bến cảng để con tránh gió. Nhưng con đường trên biển thì chỉ có bản thân con mới có thể khám phá, con phải tự mình cầm lái, ở đó sẽ không có ai dạy con nên đi thế nào!”

“Từ trước đến nay con luôn là một đứa trẻ thông minh, tuy có đôi lúc bướng bỉnh nhưng con vấn biết phân biệt đúng sai, biết mình nên làm gì và không nên làm gì, con chưa bao giờ làm cho bố mẹ phải lo lắng cho con quá nhiều. Vì thế bố hy vọng con có thể tiếp tục duy trì thái độ đó, mỗi một quyết định con đưa ra đều phải được suy nghĩ cặn kẽ, cân nhắc đến hậu quả.”

“Vũ, con cũng đã đến tuổi yêu đương rồi, tuy rằng bố… cũng có chút suy nghĩ của riêng mình, nhưng bố và mẹ con vấn sẽ tôn trọng con. Chỉ cần con hạnh phúc và vui vẻ, vậy thì bố mẹ cũng yên tâm rồi. Có lời này bố vẫn chưa nói với con, hiện giờ con đã trưởng thành rồi, bố cũng nên nói điều này rồi.”

“Con gái ngoan, con luôn là niềm kiêu hãnh của bố mẹ. Là một đứa con ưu tú của bố, bố tự hào về conI Đời người rất dài, cuối cùng thì vấn phải tự mình bươn chải để sống sót. Bố mẹ không cần biết con đi bao xa, nhưng con phải nhớ rằng bố mẹ vấn luôn ở nhà đợi con.”

“BO Châu Vũ ngơ ngác nhìn bố Châu.

Bố của cô ấy là một người rất nghiêm túc, vì ông là hiệu trưởng của một trường đại học, hơn nữa còn là một giáo sư chuyên ngành nên ấn tượng của Châu Vũ về ông là gương mặt lúc nào cũng hung dữ và nghiêm khắc.

Tính cách không dịu dàng, con người lại nhàm chán làm cho cô ấy thường xuyên phải than thở với mẹ Châu rằng tại sao bà lại chọn một thầy giáo khô khan, cứng nhắc như bố Châu.

Nhưng mẹ chỉ mỉm cười rồi nói bố là người ngay thẳng, chịu gánh vác.

Một người đàn ông có trách nhiệm, chịu gánh vác là một chuyện rất quan trọng.

Một người đàn ông phải làm một người tốt mới có thể trở thành một người chồng và một người cha tốt.

— QUẢNG CÁO —