Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1682



Chương 1682

Phó Thiết Ảnh đột nhiên tức điên lên, trực tiếp tóm lấy ly thủy tinh trên đầu tủ tàn nhãn ném mạnh xuống đất: “Kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi đã tìm trọn ba ngày, trọn cả ba ngày! Ông đây không rảnh chơi trò chơi vụng về này với anh ta, ngày mai tôi không thấy được người thì mọi người đều đừng hòng sống tốt! Tôi chẳng qua cũng chỉ có một cái mạng, chả sao cả, không giống các người còn có mối quan hệ gia đình.”

“Không có chuyện gì là ông đây không dám làm!”

Phó Thiết Ảnh vẫn luôn có gắng nhãn nhịn đến giờ phút này, anh ta vốn không phải người có tính tình tốt gì, trước kia khi có Châu Vũ ở bên thì còn biết bớt bớt lại.

Nhưng bây giờ Châu Vũ đã không rõ sống chết, anh ta đang hận không thể lật tung trời đất, hủy diệt thế giới này.

Anh ta không được sống tốt thì cũng muốn cho tất cả mọi người đều sống không yên ổn giống mình.

Phó Thiết Ảnh đi về phía cửa phòng, nhìn dáng vẻ như là muốn dẫn người đi, Quý Thiên Kim muốn ra tay nhưng tốc độ sao có thể nhanh bằng anh ta được.

Anh ta nhấc tay lên đập vào cổ khiến bà ta trực tiếp ngất trên mặt đất, sau đó liền xoay người xuống lầu.

Người hầu nhìn thấy Phó Thiết Ảnh lúc này đang đeo mặt nạ Tân Nhâm Thành xuống lầu thì đều la hét ầm ï nói là xác chết vùng dậy, vội vàng kêu bảo vệ tới.

Nhưng Phó Thiết Ảnh cứ như đang ở chỗ không người, đám người này căn bản không khống chế được anh ta mà ngược lại còn bị anh ta đánh cho lăn lộn đầy đất.

Cuối cùng, anh ta kéo Phó Minh Diệp đang đứng sau lưng người hầu qua, kẹp vào dưới nách rồi đưa đi…

Phó Thiết Ảnh tung tin Phó Minh Diệp bị bắt cóc, đợi chờ Phó Minh Tước tìm đến tận cửa.

Nhưng không thấy Phó Minh Tước đến mà chỉ có Châu Vũ gọi điện thoại.

Vừa nhận cuộc gọi đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Châu Vũ vang lên. : “Nghe nói anh bắt cóc con gái nhà người ta à?”

“Châu Vũ? Em đang ở đâu để tôi đến cứu em.”

Phó Thiết Ảnh sốt sắng hỏi.

“Anh không cứu được tôi đâu, bố nuôi của anh muốn lấy mạng tôi, chẳng qua Phó Minh Tước cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh mà thôi.”

“Phó Minh Tước đã phản bội Phó Minh Nam lâu rồi, anh ta có Diên giúp đỡ, hoàn toàn không cần phải nghe theo lệnh của Phó Minh Nam. Có phải ông ấy ép em nói như vậy không?”

“Phó Thiết Ảnh…” Phía đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng gọi trâm ấm của cô ấy, Châu Vũ ngừng lại rất lâu rồi mới lại bảo: “Rốt cuộc tôi là gì ở trong trái tim anh?”

Phó Thiết Ảnh bị câu hỏi ấy làm cho nghẹn lời, mất một lúc lâu vẫn không trả lời được.

Anh ta chau mày, giờ hoàn toàn không phải là lúc cho những suy nghĩ rối bới, anh ta chỉ muốn đưa cô ấy trở về bình yên mà thôi. : Nếu như rơi vào tay Phó Minh Nam thì cô ấy không có khả năng sống sót.

Anh ta…

Chỉ không muốn cô ấy chết.

“Trả lời tôi đi, tại sao anh lại muốn cứu tôi? Anh ép Tạ Quế Anh nghiên cứu ra thuốc giải, anh tốn bao công sức bắt cóc Phó Minh Diệp, ép Phó Minh Tước nộp mình. Anh sợ Phó Minh Nam bắt được tôi, vậy thì… Câu hỏi được đặt ra ở đây là, trong lòng anh, rốt cuộc sự tôn tại của tôi có ý nghĩa thế nào?

“Người tình của anh, từng có quan hệ xác thịt, chỉ có ở trên giường mới là lúc mối quan hệ của chúng ta thắm thiết nhất, còn những khi khác thì sao?

— QUẢNG CÁO —