Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1696



Chương 1696

“Nhưng em sẽ không ngăn cản anh, vì em biết rằng ngoài việc là chồng của em, anh còn là con của bố mẹ anh và là anh em của Phó Thiết Ảnh. Anh sống không chỉ vì em, mà còn vì gia đình. Lý do khiến em coi trọng anh, yêu anh là vì anh coi trọng tình yêu và lẽ phải, và anh có thể làm mọi thứ cho bạn bè và gia đình của anh.”

“Anh là người đàn ông có trách nhiệm. Anh là người ngay thẳng! Em biết, cho dù em có thuyết phục anh, anh cũng không nghe, cho dù anh không có tình cảm với Phó Thiết Ảnh, nhưng cậu ấy là anh em của anh, anh vẫn không muốn từ bỏ cậu ấy. “

“Em đã thấy dáng vẻ anh thờ ơ với người ngoài, và em cũng đã thấy ngay thẳng cương trực của anh. Anh có thể làm mọi thứ cho người mình yêu. Vì vậy, em ủng hộ anh! Em không muốn trở thành nỗi lo lắng của anh, em chỉ muốn làm chỗ dựa tinh thần của anh mà thôi. “

“Em biết anh chắc chắn sẽ quay trở lại, nhưng em không chắc được bao nhiêu phần, anh không cần phải nói gì với em. Anh chỉ cần nói cho em biết anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm sẽ trở lại an toàn là được.”

“Em không cầu mong gì hơn là anh quay trở lại.”

Những lời này… đến giờ vẫn còn vang vọng trong sâu thắm tâm trí anh, vốn dĩ tỷ lệ thắng của anh chỉ có 30%, sống chết thật sự rất khó nói.

Rốt cuộc người anh đối phó con cáo già Phó Minh Nam, bố anh là một nhân vật như thế nào mà ông ấy ở chỗ Phó Minh Nam cũng không nhận được trái ngọt.

Phó Minh Tước và Phó Thiết Ảnh đều do ông ta huấn luyện, có thể biết được ông ta kinh khủng như thế nào.

Phó Minh Nam có tham vọng và thủ đoạn, rất khó đối phó.

Anh chỉ có thể làm hết sức, cùng Phó Thiết Ảnh trong ứng ngoại hợp xem xem có lay chuyển được Phó Minh Nam hay không.

Không mong có thể một lưới bắt hết, chỉ mong có thể làm ông ta bị giáng một đòn thật nặng.

Châu Vũ nghe xong những lời nói, không khỏi thở dài một hơi.

Cô khó có thể tưởng tượng được thân hình gây gò của Hứa Trúc Linh lại có thể chịu được một trọng trách nặng như vậy.

Làm một người vợ thấu hiểu lẽ phải, ủng hộ chuyện của chồng thay vì chỉ biết ngăn cản.

Có lẽ, thời điểm cô ấy ủng hộ anh, cô ấy cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Trong lòng hai người đều rất rõ ràng, nhưng là không nói ra lời.

Họ đều vừa ôm hy vọng, vừa ôm †uyệt vọng.

Phải cần rất nhiều can đảm để làm điều này.

“Thế thì chị Trúc Linh có thấy qua dáng vẻ lúc nãy của anh không?”

“Không có, là cô sợ rồi à?”

“Ừ… tôi thật sự tưởng rằng anh là Phó Thiết Ảnh, hoàn toàn là tính tình của anh ấy, giống như dã thú!”

“Đừng nói với Trúc Linh vê chuyện này, tôi không muốn cô ấy có ấn tượng xấu về tôi, được không?”

Cố Thành Trung nói với cô bằng giọng điệu thương lượng, khiến cô có chút được sủng ái mà lo sợ.

Lúc này trông anh hiền lành, khác hãn lúc nấy.

Cô gật đầu lia lịa, càng ngày càng ghen tị với Hứa Trúc Linh vì có một người chồng như vậy.

Đến bao giờ người cô yêu mới hiểu được bản chất con người là tốt?

— QUẢNG CÁO —