Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1742



Chương 1742

“Bố đã dạy các con ở bên nhau dài lâu, nhưng lại làm gương xấu khiến cho các con có lỗi với người ta.”

“Kiếp sau đừng mong đợi điều gì, kiếp này chỉ cần yêu thương con bé cho thật tốt, đừng nghĩ đến điều gì khác.”

Sau khi Cố Chí Thanh nói xong những lời chân thành từ trong tìm mình thì cũng im lặng ngồi xuống và chờ đợi kết quả.

Nhưng trong lòng Cố Thành Trung đang đứng ở cửa lại rất phức tạp.

Đừng tính đến kiếp sau, kiếp này chỉ cần yêu cô ấy thật tốt, đừng nghĩ đến chuyện khác.

Vậy…

Hứa Trúc Linh, em đi ra và để anh đối xử thật tốt với em cả đời, được không?

Anh không sợ thân bại danh liệt, cũng không sợ hố sâu hay vực thắm, anh chỉ sợ… sợ em hù dọa anh…

Anh sợ em đi trước một bước, không thèm đợi anh.

Anh đau đớn nhắm mắt lại, bóp chặt nắm tay.

Nỗi thống khổ này không thể miêu tả được.

Đau lòng đến không thể nói thành lời.

Hứa Trúc Linh nằm yên lặng trong phòng mổ, bên tai cô vang lên âm thanh cảm thán của bác sĩ.

“Bác sĩ Trương, bệnh nhân đã mở mặt.

“Gô có thể nhìn thấy tôi không? Cô có nghe thấy âm thanh không?”

Bên tai vang lên những âm thanh hỗn loạn.

Còn có ánh sáng mạnh của đèn phẫu thuật chiếu vào đỉnh đầu rất chói mắt.

Cô… dường như đã nhìn thấy một khuôn mặt khác…

Một khuôn… Mặt toàn vết máu.

Không chỉ có trên mặt mà còn có trên người, tất cả đều là dấu vết bị quất bằng roi.

Trên người mặc một bộ quần áo màu trắng của tù nhân, vết thương chồng chất. Có thể thấy được cả thịt trắng được giấu ở trong, thế nào cũng thấy đây đã phải chịu cực hình.

Hứa Trúc Linh ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt, cảm thấy liệu có phải mình đã xuyên không rồi không.

Mà người quỳ gối ở pháp trường kia lại còn là người cô biết, đó chính là Cố Thành Trung.

Vào lúc cô đang hoang mang không biết mình ở đâu thì trong đám người chợt có một cô gái trẻ mười sáu tuổi đi ra, trong tay cầm theo cái rổ, người mặc váy lụa đỏ.

Đám người hô to: “Tiểu thư Hứa gia An” đến.

Lúc nghe thấy tiếng đó thì con ngươi của người trên đài co rút lại rồi chợt ngẩng đầu.

Khi nhìn thấy nàng mặt một bộ quần áo đỏ thì người đang quỳ xuống đất lại bước lên hai bước, nhưng không mở được xích sắt nên chỉ có thể lên tiếng khuyên bảo.

“Sao nàng lại đến đây, sát khí ở Ngọ Môn nặng, cơ thể nàng lại yếu đuối, nếu dính phải sát khí rồi về bị bệnh thì phải làm sao đây?”

“Suy cho cùng thì tướng quân gặp nạn là do ta nên ta muốn đưa Cố tướng quân đi đoạn đường cuối cùng.”

Tiểu thư Hứa gia nói với quan gia vài câu là được cho vào.

Dưới đài chỉ chỉ trỏ trỏ, đều đang nói hai người cấu kết với nhau, rất không rõ ràng. Nói không chừng là mèo mả gà đồng.

Thế nhưng sau lưng tiểu thư Hứa gia có hoàng thân quốc thích chống lưng, không thể phạt mà chỉ có thể làm liên luy đến đại tướng quân đương triều!

— QUẢNG CÁO —