Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1762



“Được rồi, nếu anh còn nói lại lời này một lần nữa, chân trước anh vừa ra khỏi cửa, em ở sau lưng sẽ lập tức tự sát!

Nếu vì em mà anh đã phải làm những chuyện táng tận lương tâm, giết anh trai giết cả cha mình, khiến cho em phải nợ máu của anh.” : Châu Vũ tức giận đến đỏ mắt, hung hăng nhìn chằm chằm anh ta, trong mắt tràn đầy cố chấp cùng quật cường.

Phó Thiết Ảnh nhìn cô ấy, đôi mắt thâm thúy, sống lưng thẳng tắp, bàn tay nắm chặt.

Anh ta đã cố gắng hết sức để chịu đựng.

Châu Vũ tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy anh ta.

Cô ấy đã sớm không tìm được thuốc giải, thân thể cực kỳ nặng nề, ban ngày hôn mê cả một ngày, nhưng đến buổi tối tinh thần lại rất sảng khoái.

Dù sao thì… hôm nay cũng là đêm giao thừa.

Có thể nhìn thấy pháo hoa trước khi chết, cũng có thể coi như cô ta chết mà không hề hối tiếc.

“Phó Thiết Ảnh, em không sợ chết.”

Nhưng em… sợ anh chết.

Lời nói của Phó Thiết Ảnh bị nghẹn lại ở trong cổ họng, làm thế nào cũng không thể nói nên lời.

Nếu nói ra, Châu Vũ chắc chắn sẽ hiểu rõ chính mình, cô ấy nhất định sẽ biết anh ta vì những câu nói này mà có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Anh nặng nề đưa tay lên, rồi siết chặt lấy vòng eo của cô.

Cô đã gầy đi rất nhiều, một cơn gió lạnh thổi qua cơ thể gầy gò đó cũng đủ khiến anh cảm thấy lo lắng rằng cô sẽ bị thổi bay đi mất.

“Về nhà đi.” Cô nhẹ nhàng nói.

“Đây không phải là nhà của anh, anh chỉ là một người vô dụng, vì trốn tránh Phó Minh Nam mà phải đưa em tới đây chăm sóc…”

“Tại sao lại không được tính là nhà?

Những căn phòng lớn, biệt thự lớn mới được tính là nhà sao? Ở đâu có anh, nơi đó với em chính là nhà. Mặc dù em và anh không có giấy chứng nhận, nhưng chúng ta cũng đã cử hành hôn lễ.”

“Đó không phải anh, là Cố Thành Trung.”

“Ở thời cổ đại có phong tục có thể thay thế được. Thế nào? Anh không dám thừa nhận sao?”

Đôi lông mày duyên dáng của cô ấy hơi nhướng lên, làn da nhợt nhạt vì ốm yếu nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ xinh đẹp yêu kiều của cô.

Dường như đôi mắt đen long lanh kia dưới ánh sáng lấp lánh của pháo hoa càng trở nên rực rỡ hơn.

“Anh… anh cảm thấy đã khiến cho em chịu ủy khuất, muốn bù đắp cho em một thứ gì đó tốt hơn.”

“Không cần, đó… đã là một đám cưới mà em hằng mơ ước rồi, em thật sự rất thích. Dù nhìn anh Trung nhưng trong lòng em vấn luôn liên tưởng đến anh, như vậy là đủ rồi. Đi thôi, về nhà GIẾT “Thật ra em nấu ăn rất giỏi, nếu không phải vì… ngủ quên, em nhất định sẽ nấu cho anh một bữa cơm tất niên.”

“Anh đã làm rồi.”

“Cái gì?

Châu Vũ rất ngạc nhiên khi nghe được điều này.

Trong căn nhà dột nát rộng mười mét vuông này có một cái giường thôi đã rất phiền phức khi xoay người lại rồi, hơn nữa trong nhà cũng không có đồ dùng nấu ăn, anh ta đã làm bằng cách nào?

“Thức ăn nấu sẵn bên ngoài của người ta nấu cũng rất nhiều, đưa tiền thì có thể mua được rồi. Anh… Tài nghệ nấu ăn của anh không tốt lắm, nhân lúc lúc em ngủ, tranh thủ học thêm vài thứ, học được vài ngày, còn thiếu chút nữa làm hỏng cả bếp gas nhà em. Miễn cưỡng tiếp nhận, thì cũng coi như là có bữa cơm đêm giao thừa rồi.”

— QUẢNG CÁO —