Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1839



Chương 1839

Hứa Trúc Linh cảm nhận được ánh mắt của bác sĩ, trong nháy mắt da đầu tê dại.

Ánh mắt chất vấn này là sao đây?

Khi cô nghe được kết quả này, trong lòng không còn chút tức giận nào, tất cả những sự tủi thân vừa nấy cũng biến mất không thấy đâu.

Cô vô cùng xúc động muốn ôm lấy Cố Thành Trung, nói với anh rằng hai người họ lại có con rồi.

Là con của hai người họ, trên người chảy dòng máu của hai người bọn họ.

Mặc dù bọn họ coi Cố Hy con của mình, nhưng mà trong lòng của cô thực ra vẫn có chút không thoải mái.

Cố Thành Trung cũng không còn trẻ nữa, khi những người khác bằng tuổi anh thì con cái đều đã đầy đủ, thậm chí mấy đứa nhỏ còn có thể giúp đỡ việc trong nhà rồi.

Họ vốn định giấu xuất thân của Cố Hy ai ngờ lại bị âm ï xôn xao một trận.

Mọi người đều bàn luận ở sau lưng Cố Thành Trung, nói anh giúp người ta nuôi con trai, còn nuôi nó thật tốt.

Còn nói rằng tự anh không thể sinh con, dù sao thì cũng có rất nhiều lời khó nghe.

Cô biết Cố Thành Trung không quan tâm chuyện Gố Hy có phải con ruột của anh hay không, chỉ hy vọng cô được bình an.

Nhưng nếu được thì cô thực sự rất muốn sinh con cho anhl Cô còn nghĩ là chắc hẳn anh sẽ rất hạnh phúc, nhưng mà bây giờ vẻ mặt anh lại vô cùng nghiêm túc, có vẻ như anh không hy vọng đứa trẻ này sẽ xuất hiện.

“Cố Thành Trung… Sao nhìn anh có vẻ không được vui vậy?”

Cô không dám đến gần, lúc này nhìn anh thật sự rất đáng sợ.

Ánh mắt sâu thẳm, tỏa ra khi thế nặng nề, vô cùng kỳ lạ.

Ánh mắt anh nhìn cô cực kỳ âm u, bên trong hình như chứa đựng rất nhiều thứ.

Hoàn toàn là một Cố Thành Trung vô cùng xa lạ.

Anh giống như là một con thú, muốn gầm thét nhưng mà lại phải kiềm chế lại.

Anh thống khổ, ngột ngạt, không có chút hạnh phúc nào cả.

Anh không muốn đứa trẻ này sao?

“Trúc Linh, emi về phòng trước đi.”

“Nhưng mà…”

” Người đâu, mau đưa mợ chủ về phòng.”

Anh chưa đợi đến lúc Hứa Trúc Linh đến gần thì đã xoay người, để lại cho cô một bóng lưng dứt khoát.

CẢ người Hứa Trúc Linh cảm thấy sửng sốt, chỉ có thể đứng im một chỗ.

Cửa sổ vẫn còn mở để cho gió lạnh thổi vào, khiến cho cô phải run cầm cập vì lạnh.

Gió xuân lành lạnh, cô giống như là vừa bị ngã vào trong hầm băng vậy.

Lạnh, thật sự rất lạnh lẽo.

Hứa Trúc Linh bị đưa trở về phòng ngủ, không lâu sau nhà bếp đã mang đồ bổ vừa được chuẩn bị lên.

Cô vốn không muốn ăn, nhưng vì người giúp việc nói, cô có thể không cần bồi bổ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho đứa trẻ này.

Vậy nên cô rồi mới cố gắng ăn một chút.

Cô ngồi trong phòng ngủ cả một buổi chiều.

— QUẢNG CÁO —