Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2031



Chương 2031

Lê Sa có thể thấy rõ ràng, nụ cười trên khóe miệng của anh ta có chút thu lại, cuối cùng yên lặng biến mất, giống như là một vũng nước đọng.

Hình như…

Hình như người phụ nữ ấy đã đốt cháy lên những tình cảm mãnh liệt của anh ta, nếu cô ấy rời đi thì anh ta chỉ còn lại tro tàn.

Sau khi cúp điện thoại, anh ta bắt gặp ánh mắt của trầm tư của Lê Sa đang nhìn mình, anh ta hơi hơi nhíu mày: “Sao cô còn chưa đi vào?”

“Anh không nghe thấy Trúc Linh nói sao? Nếu tôi chơi một mình thì rất có thể sẽ bị người của nhà Nhật Kinh bắt đi, đến lúc đó anh sẽ giải thích như thế nào? Hiện tại tôi tốt xấu gì cũng là người yêu giả của anh, anh có thể quan tâm đến việc bảo vệ tôi một chút hay không?”

“Cô nên trở về làm cô hai của cô đi.

Có một số việc, không phải cô muốn là có thể làm được.”

“Nếu tôi không thử một chút thì sẽ không cam lòng? Chờ đã, anh rốt cuộc đang nói tôi hay là đang tự nói bản thân của mình vậy?”

Cô nghỉ ngờ nhìn anh ta, lại bị cậu nhìn lại với vẻ mặt không vui, cô lập tức tức hiểu ý ngậm miệng lại.

Diên nhớ đến lời nói của Hứa Trúc Linh, nếu Lê Sa bị bắt đi thì buổi tối khi trở về anh ta cũng không biết giải thích như thế nào.

Cuối cùng, đành bất đắc dĩ cùng cô đi chơi công viên giải trí, ngoài hai người ra thì trong công viên chỉ còn lại nhân viên công tác.

Cô hít thở không khí trong lành, giống hệt như khi còn nhỏ.

Cô còn nhớ rõ, khi còn nhỏ mẹ đã dẫn các cô tới công viên giải trí. Khi đứng ở cửa, chị gái thấy những người đó sợ hãi đến mức la hét chói tai, thì cảm thấy như vậy sẽ làm tổn hại đến mặt mũi của con gái nhà quyền quý.

Chị không vui xoay lưng bỏ đi, mẹ có nói thế nào cũng không khuyên được chị, vì vậy bọn họ đành phải quay về.

Khi còn nhỏ, cô đứng trước cổng công viên giải trí, mắt trông mong nhìn, nhưng không ai thèm hỏi ý kiến của cô.

Cô liên tục gọi từ phía sau: “Mẹ, con muốn chơi cái này, chị không chơi thì con sẽ chơi.”

Nhưng mà không có ai để ý tới, tất cả mọi người đều xem chị là trung tâm.

Đến khi cô lớn hơn một chút, trong đầu cô luôn bị nhồi nhét khái niệm vinh quang gia tộc, lời nói, cử chỉ bên ngoài đều phải thanh lịch, khéo léo.

Rõ ràng là đói đến muốn chết, nhưng cũng không thể ăn uống thỏa thích.

Dù giày cao gót có ma sát gót chân đến chảy máu đầm đìa thì cũng không được bày ra bộ dạng đau đớn.

Nhưng cô sinh ra chỉ là con gái thứ, không thể kế thừa mà chỉ có thể hy sinh.

Khi cô ngồi trên đu quay, nước mắt lặng lẽ rơi.

Diên đang ngồi chung với cô trong một cabin trên đu quay, anh ta thấy cô rơi lệ thì vô cùng khó hiểu.

“Tôi không bắt nạt cô.”

“Tôi biết, tôi có nói anh bắt nạt tôi đâu.”

Cô xấu hổ lau nước mắt, chậm rãi nhìn những tòa nhà trở nên thu nhỏ ở phía dưới chân mình, nói: “Này! Đây là lần đâu tiên tôi tới công viên giải trí.”

 

— QUẢNG CÁO —