Mẹ Chu còn chưa hỏi hết câu, thì tỉnh mắt phát hiện những dấu hôn trên cổ của cô. Chu Đình cũng chú ý đến ánh mắt của bà, thân mình cứng nhắc, mi mắt rủ xuống. Xong rồi, xong rồi, bị mẹ phát hiện rồi, thật xấu hổ mà.
Mẹ Chu là người từng trải, một mặt vui vẻ, một mặt cũng rất đau lòng, dẫu sao cũng là con gái nhà mình. Bà không tiếp tục hỏi nữa, nói lảng sang chuyện khác. Phó Lâm nói chuyện một lúc, mẹ Chu liền để cho anh về, còn dặn anh lái xe cẩn thận.
Chu Đình tiên anh ra đến cổng: “Vậy anh lái xe cẩn thận nhé, em vào nhà đây”
Anh không nói lời nào, chỉ lắng lặng nhìn cô.
“Sao vậy? Anh đừng nhìn em như thế, rất kì lạ….”
“Chu Đình, anh có một người bạn, bạn gái cậu ấy không từ mà biệt, em nghĩ cậu ấy nên làm thế nào?”
“Ai vậy, anh vận còn người bạn nào mà em không biết sao? Nam hay nữ vậy. có quan hệ gì với anh?” Chu Đình nhăn mày, hỏi liền 4 câu hỏi trí mạng.
Phó Thiết Ảnh bất đắc dĩ, mạch suy nghĩ của phụ nữ vĩnh viễn đều đáng sợ và kỳ lạ như vậy. “ Là Khương Anh Tùng, chuyện của cậu ấy với Thanh Tuyền em cũng biết rồi đó, năm đó cậu ấy không từ mà biệt, bây giờ cậu ấy hình như hối hận rồi, lẽ ra nên bớt ít thời gian nói lời từ biệt. Bây giờ cậu ấy đang làm việc ở chỗ anh, vấn luôn nhắc đến chuyện này, anh sắp bị cậu ấy làm phiền chết rồi, cho nên muốn hỏi thử ý kiến em.
Chu Đình nghe xong thì gật nhẹ, thì ra là Khương Anh Tùng, vậy cô yên tâm rồi. Đối với chuyện của hai người bọn họ, cô cũng biết được đại khái. “Thanh Tuyền làm chuyện có lỗi với cậu ấy, Khương Anh Tùng bất chấp những hiềm nơi. Bởi vì Cố Thành Trung cần cậu ấy nghỉ trước đó cùng cô ấy đi du lịch khắp giúp đỡ, cậu ấy lựa chọn bạn bè, quay về công ty, bỏ rơi Thanh Tuyền. Thực ra….không từ mà biệt cũng có điểm tốt, ngược lại từ biệt rồi càng thêm đau lòng. không nói gì cả, mỗi người đều có thể đoán được, nếu vấn còn yêu nhau, phỏng đoán tất nhiên là tốt rồi.”
“Khương Anh Tùng cậu ấy sẽ nghĩ rằng, nếu như từ biệt rồi, Thanh Tuyền sẽ theo cậu ấy cùng về, yêu cậu ấy thì sẽ cùng cậu ấy vượt qua khó khăn.”
“Nhưng lỡ như từ biệt rồi, không như vậy thì sao? Thanh Tuyền sẽ vui vẻ, cậu ấy đi rồi, cuối cùng bản thân cô ấy cũng được tự do thì sao. Cho dù có 50% cơ hội, nhưng người yêu sâu đậm thì mãi mãi sẽ không để thua. Nếu Thanh Tuyền yêu cậu ấy, thì sẽ đến tìm cậu ấy.
Dầu sao thì Khương Anh Tùng cũng làm việc ở đây không rời đi đâu, chân là của Thanh Tuyền, cô ấy muốn đi đâu là do cô ấy, em nói có phải không.” Chu Đình suy nghĩ kỹ lại, lời anh nói cũng rất có lý, nhưng cô phát hiện toàn bộ quá trình, ánh mắt trầm lặng như nước vần rơi trên người cô, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
“Sao vậy, em nói sai gì sao?” Cô nghi ngờ nhìn anh, có chút khó hiểu.
“Không có gì.”
Anh nhàn nhạt thu lại ánh mắt, mi mắt rủ xuống che đi thần sắc đang dâng mắt trong mắt.
Anh liếc mắt nhìn thời gian: “Không còn sớm nữa, anh phải về rồi.”
“Đi đường nhớ chú ý an toàn, anh tắt máy nãy giờ, chắc có nhiều việc phải xử lí lắm”
Cô cười nói với anh, nhìn anh chằm chằm đến khi anh đi xa.
Xe vừa khởi động, thông qua kính chiếu hậu anh nhìn thấy Chu Đình đang vây tay chào tạm biệt anh.
Tim anh, chợt đau nhói, giống như bị hàng nghìn mũi kim đâm vào vậy.
Đau…
Đau đến nỗi không thể nói thành lời.
Chu Đình vừa vào đến phòng, lập tức bị mẹ Chu kéo sang một góc.