Cố Thành Trung lắc nhẹ đầu: “Chỉ có thể hy vọng người đó ở Yến Thành có thể giúp được Phó Thiết Ảnh, vậy phần thắng của cậu ấy cao hơn nhiều rồi. Cậu ấy có thể bình an quay về, mọi chuyện đều có cách giải quyết.”
“Yến Thành ở thủ đô Triều Tiên?
“Người đó” là ai?” “Anh ta là tên Diên, là chủ tịch tập đoàn D&E, co gia nghiệp lớn, cũng là một nhân vật xuất sắc. Anh và người đó chưa từng gặp mặt, chỉ là tiếp xúc thông qua một lần làm ăn. Bọn anh rất tán thưởng lẫn nhau, cũng coi như là bạn tri kỷ. Anh ta có vợ con rồi, một nam một nữ, cuộc sống rất hạnh phúc.”
Hứa Trúc Linh nghe mà như hồn trên mây vậy, đối với những chuyện của các nước khác, cô không có hứng thú.
“Người này đáng tin sao?”
Cô chỉ quan tâm điều này.
“Ừm, anh ta là người trượng nghĩa, hơn nữa ở Yên Thành có quyền thế ngập trời, hai vợ chồng họ đều là người nhiệt tình, nếu muốn được họ giúp đỡ thì cũng không phải chuyện khó.”
Từ ngữ khí của anh có thể thấy, đối với người tên Diên này, anh tán thưởng có thừa, cực kì tán thưởng, vậy chắc chắn anh ta là một người cực kì ưu tú.
Vậy cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, Phó Lâm có thể gặp dữ hóa lành, nhanh chóng xử lý chuyện Phó ‘Trác, sớm ngày đoàn tụ cùng Chu Đình.
“Đúng rồi, Phó Minh Nam vấn luôn ở Hà Nội, bây giờ anh ta đi rồi, Ayako Nikkeikawa chẳng bao lâu nữa sẽ thành đơn thương độc mã sao?” “Chính vì Phó Tây Thành liều mạng làm trọng thương Phó Trác, tương đương với việc chặt một cánh tay của cô ta, cô ta mới không dám trắng trợn tấn công, nên mới nghĩ đến chiêu độc là hạ độc này. Đợi qua vài ngày nữa, anh giả điên giả khùng, vào viện tâm thần, là có thể câu được con cá này rồi.”
Cố Thành Trung ác độc híp mắt lại, người đàn bà này suýt chút nữa hại chết Trúc Linh, lại năm lần bảy lượt gây chuyện hạ độc, anh nhất định phải tự tay giải quyết cô ta, khiến cô ta….sống không bằng chết.
Phó Lâm đi thủ đô Triều Tiên rồi, tin tức truyền về không ngừng, khiến cho phía bên Cố Thành Trung cũng phải lo lắng.
Phó Minh Nam có vẻ cũng phát giác được chuyện gì đó, những kẻ ông ta mang bên mình đều là những người thân tín được bồi dưỡng bao nhiêu năm nay. Rất nhiều lần Phó Lâm muốn giết chết ông ta, nhưng vì kiêng ky những người bên cạnh ông ta, nên mới không có động tĩnh gì. Anh ta nghĩ Phó Tây Thành cũng vậy, trước đây khi con gái anh ta còn ở bên cạnh, còn phải chống đỡ ông ta để tiếp tục sống, nhưng bây giờ con gái anh đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, so với việc ở bên cạnh anh ta thì tốt hơn trăm nghìn lần, cậu ta cũng bỏ luôn việc phải cứu sống Ngọc Diệp rôi.
Anh hiện giờ không còn gì vấn vương nữa rồi, nên mới muốn sống chết với Phó Minh Nam.
Nhưng mà anh không thể, anh còn muốn quay về gặp Chu Đình nữa.
Anh mang theo không ít người, nhưng so sánh với những tâm phúc tinh anh của Phó Minh Nam, thì vẫn không bằng.
Cho dù có được sự giúp đỡ của Diên ở Yến Thành, cũng chỉ miễn cưỡng ngang hàng mà thôi.
Thời gian mỗi ngày trôi qua, ba ngày sau, phía bên Phó Lâm truyền về tin dữ.
Đột nhiên bệnh viện thành phố ở Yến Thành xảy ra vụ nổ, thương vong vô số.
Cố Thành Trung nhận được điện thoại từ Yến Thành, là Diên gọi.