“Chị nói chuyện bệnh viện thủ đô Yến Thành nổ sao? Xem rồi, sao vậy?”
Chu Đình giương mi, vẻ mặt ngạc nhiên, ngược lại khiến cho Hứa Trúc Linh không biết làm sao.
“Em không lo cho Phó Lâm sao?”
“Em lo cho anh ta làm gì? Lúc anh ta đi cũng đã biết là cửu tử nhất sinh, có thể không còn mạng trở về. Anh ta sống hay chết, em đã không còn quan tâm nữa rồi. Nếu ngay từ đầu em đã không có quyền biết mọi việc, thì sau này xảy ra chuyện gì, em cũng không quan tâm nữa.
Chị Trúc Linh, nếu như chị sợ em đau lòng quá độ hay gì đó, thì không cần đâu, bây giờ em rất tốt, sống vui vẻ như này, giống như người xảy ra chuyện gì sao?”
Cô xòe hai tay, nhún vai, bộ dáng thờ ơ.
Hứa Trúc Linh nhìn thấy vậy, không biết vì sao càng đau lòng cho cô. Cô mím môi, gật đầu: “Vậy được, thấy em vẫn tốt, chị cũng yên tâm rồi. Nếu như…
chị nói là nếu như, đột nhiên em muốn khóc, muốn giải tỏa, muốn tìm người nói chuyện, nhất định phải gọi điện cho chị, dù cho chị có đang làm gì, chị cũng sẽ bỏ lại để đến với em.”
“Không cần đâu, em mới không như thế đâu.”
Cô cười như không có gì, giống như chuyện này chưa từng xảy ra vậy.
“Chị chỉ nói nếu như mà thôi.”
Hứa Trúc Linh vô lực nói, dù cho Chu Đình có giả vờ tốt đến đâu đi nữa, nhưng cô là người từng trải, có thể hiểu rõ nhất kiểu tâm trạng này.
Cô ấy kiên cường hơn bản thân cô nhiều, nếu như bản thân biết tin tức Cố Hàn Trung xảy ra chuyện, cảm xúc của cô sớm đã loạn lên rồi, ấy thế mà cô ấy có thể chống đỡ tiếp được.
Nếu như bây giờ Chu Đình khóc to một trận, có lẽ cô sẽ không lo lăng, chính vì bộ dạng bình thản hiện tại của cô ấy, cô mới càng thêm đau lòng.
Chu Đình nói lúc sau cô còn có tiết, liền xuống xe, nhìn đến khi cô đi xa .
Đợi Hứa Trúc Linh đi, thân thể cô không chống đỡ nổi ngã ngay trên mặt đất.
Vai cô run lên, khóc như đứa trẻ khóc vậy.
Nhưng mà khóc không bao lâu, cô lại kiên cường đứng dậy lau nước mắt, lau sạch tất cả ngấn lệ.
Cô thở một hơi thật sâu, mạnh mẽ áp xuống bi thương trong lòng.
Không được khóc, tên khốn kiếp này không đáng để mình phải khóc.
Cô bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo hướng về phía phòng học, thân thể gầy yếu, giống như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi ngã cô.
Từ đó, Chu Đình không còn nhắc đến cái tên Phó Lâm này nữa.
Cố Thành Trung đi ba ngày cuối cùng cũng trở về, cả người anh thay đổi hoàn toàn, xanh xao tiều tụy, mắt đầy tơ máu, giống như đã ba ngày rồi chưa ngủ vậy.
Chỉ có một mình anh quay về, không mang theo người bị thương nào, cũng không mang về hộp tro cốt nào, cả người giống như hồn bay phách lạc vậy.
Vừa xuống máy bay, cô ngay lập tức xông đến.
“Cố Thành Trung, Phó Lâm thế…”
Cô còn chưa nói hết lời, thì không ngờ Cố Thành Trung yếu ớt ngã lên người cô, đè lên cô nặng trĩu.
Nếu không phải có Khương Anh Tùng đỡ, thì cô thật sự không đỡ nổi rồi.