Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2293



Chương 2299

“Vậy thì tốt… vẫn câu nói đó, cần chị thì cứ gọi cho chị, không cần phải ngại.”

“Em biết rồi.”

Cô gật đầu.

Trong khoảnh khắc không ai lên tiếng, bầu không khí trở nên trầm lắng.

Bỗng nhiên, cô cúi đầu xuống yếu ớt nói: “Chị Trúc Linh, chị nói xem có phải em khắc chết người không. Dương Việt chết rồi, chị cũng liên tục gặp nguy hiểm, bây giờ ngay cả…anh ấy cũng xảy ra chuyện rồi. Hình như em đúng là sao chổi, những người có thâm giao với em, đều không có kết cục tốt.”

Hứa Trúc Linh nghe thấy giọng điệu ủ rũ của cô, liền đau lòng mà nắm lấy †ay cô.

“Sao có thể tin những lời như thế chứ? Mỗi người đều có số mạng của mình, không thể trách ai, cũng không ai trách em cả, chỉ cần đừng nghĩ linh tỉnh là được.”

“Thời gian này Phó Lâm không có ở đây, nhà họ Cố sẽ là chỗ dựa của em, sẽ không xử tệ với em đâu. Ngẩng cao mặt ra đường, nói tên nhà họ Cố, ông cụ Cố đã nói rồi, bây giờ em chính là con gái ruột của ông ấy, sẽ không để em phải chịu oan ức đâu.”

“Ừm, thay em cảm ơn bác ấy, chị Trúc Linh, bây giờ em phải về nhà một chuyến, không ăn cơm với chị nữa, em đi trước đây.”

Chu Đình quay người rời đi.

Hứa Trúc Linh nhìn bóng lưng của cô ấy, than nhẹ một hơi, Phó Lâm này rốt cuộc bao giờ cậu mới quay lại đây.

Chu Đình không về nhà, cô tìm một quán bar ở đó cả buổi chiều, cũng không uống rượu, cũng không uống đồ uống, ngồi ở đó mấy tiếng đồng hồ rồi về nhà.

Bố Chu mẹ Chu ở nhà đã gấp thành một đoàn rồi.

Thấy Chu Đình trở về, vội vàng chạy đến.

“Con đi đâu vây? Gọi cho con mấy cuộc mà không bắt máy, thật sự là gấp chết mất. Mấy ngày này đừng đến trường nữa, mẹ để bố con chào hỏi với thầy cô giáo con rồi, con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nghe chưa?”

“Tôi biết ngay là tên tiểu tử đó không đáng tin mà, người cũng không còn nữa mà vấn liên lụy đến con gái chúng ta. Bây giờ bên ngoài ai ai cũng đồn đại, nó gả đi thế nào chứ?”

“Được rồi, chuyện đến nước này ông oán than có tác dụng gì? Ai biết sẽ xảy ra chuyện như thế, ông không thể bớt nói vài câu sao?”

“Tôi có thể nuốt trôi cục tức này sao? Tôi mà biết tên tiểu tử khốn kiếp này chôn ở đâu, tôi hận không thể lôi xác nó ra đánh. Nó hủy mất tiên đồ của con gái chúng ta đó.”

“Ông Chu, ông không nói thì sẽ chết sao? Im miệng cho tôi, bây giờ đáng quan tâm nhất là con gái…

“Được rồi, hai người có thể đừng cãi nhau được không?”

Cuối cùng Chu Đình cũng không nhịn được nữa, hét lên một câu, trong nháy mắt chấn áp hai người.

Lập tức hai người dừng lại, khẩn trương nhìn cô: “Xin…xin lỗi con tiểu Đình, vừa nấy mẹ không nên to tiếng, bố mẹ sẽ không nói nữa, được chứ?”

“Con không sao, hai người có thể đừng giống với mấy người ngoài kia, dùng ánh mắt đáng thương để nhìn con được không? Phó Lâm xảy ra chuyện rồi, thanh danh của con cũng xong rồi, vậy thì đã sao. Có thể xem như là chia tay bình thường được không? Sau này nếu không có ai lấy con, thì đó là chuyện của sau này. Bây giờ con còn phải đi học, ăn ngủ, cuộc sống của con vẫn cần phải tiếp tục.” “Con không cần phải nghỉ phép, thân thể con rất tốt, không mắc bênh, không bị sốt, cũng không oán trời trách người, càng không rửa mặt bằng nước mắt. Con rất bình tĩnh, con biết bản thân đang làm gì? Hai người không cần quan tâm con thái quá, cứ như trước đây, có được không?”

— QUẢNG CÁO —