Cô ta ghét cay ghét đắng đàn ông, khiến bản thân mình biến thành một con nhím đầy gai nhọn.
Cũng chỉ có mở lòng với duy nhất Phó Thanh Viên, nhưng lại không dám để lộ vết sẹo trước mặt anh ta.
Quá khứ của cô ấy, là nồi đau vô tận.
Cũng là khoảng cách cô ấy không thể nào vượt qua nổi.
“Cô biết nên ứng phó thế nào với Phó Thanh Viên, cô có thể giúp con từ chối cậu ta, con chắc chắn… thật sự muốn làm như vậy chứ, con sẽ không hối hận chứ?
Tân Miêu nghe được lời này, đau khổ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi mở mắt ra, ánh mắt cô ấy trở nên kiên định.
“Con sẽ không hối hận, anh ấy rời xa con sẽ gặp được một người tốt hơn, những hồi ức vui vẻ anh ấy cho con đã đủ rồi, con đã thấy thỏa mãn rồi.”
“Đứa trẻ ngốc này, lẽ nào con không tốt sao?”
“Không, con không tốt, con không tốt chút nào, con không xứng với anh ấy”
Tân Miêu ra sức lắc đầu, cuối cùng không khống chế được nước mắt mà bật khóc nức nở.
Bạch Nhược Minh Lan nhìn thấy mà đau trong trong lòng, những năm này bà †a không có gặp Hứa Trúc Linh, nhưng trong tâm vấn khát khao tình thân, cũng may có Tân Miêu làm bạn ở bên cạnh, trong mắt của bà ta mặc dù hai người là thầy trò, nhưng còn hơn là mẹ con.
Tân Miêu vẫn cảm thấy mình kém hơn Hứa Trúc Linh, cho nên cũng không dám vượt qua.
Cô ấy vừa hâm mộ lại đố kị Hứa Trúc Linh, nhưng trong tâm vấn luôn muốn bảo vệ cô ấy, bởi vì cô đang trả ơn, báo đáp ơn cứu mạng năm đó của cô ây.
Cô ấy là một đứa trẻ tốt, cô ấy luôn quan tâm đến tâm trạng của người khác, có thể vù người khác mà hy sinh bản thân mình, cho dù là mạng sống.
Thế nhưng là chính mình …. lại được chăng hay chớ, chưa bao giờ muốn mưu cầu cái gì.
“Vậy là con muốn trốn tránh cậu ta, tiếp theo dự định của con là gì?”
“Gần đây Đà Nẵng không có tin tức gì lớn, cũng không cần con. Con muốn đi nhìn xem Hà Nội, điều tra thêm hành động của nhà họ Neikkeikawa, nhận tiện xemAyako Nikkeikawa định làm cái gì.
“Được, cô đi mua vé may bay cho con, con đợi tin tức của cô.”
Bạch Nhược Minh Lan đảo mắt nghĩ, nói.
“Vâng.”
Cô ấy đùng sức gật đầu, tuy không muốn rời khỏi thành phố này, nhưng …
cô cảm thấy quyết định của mình đúng.
Bạch Nhược Minh Lan trở về nhà của mình, Phó Thanh Viên cũng lo lắng đứng đợi ở đó, đứng ngồi không yên.
Thấy bà ta đã về, lập dậy đứng dậy: “Dì Bạch, Tân Miêu có đồng ý không?”
“Cậu mang đồ của mình đi đi, con bé không muốn kết hôn với cậu.”
Bà ta nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vì cái gì? Cho dù có từ chối con, cũng phải cho con một lý do, để cho con hết hy vọng?”
Anh ta không cam tâm nói.
“Con bé … nó không vượt qua được cánh cửa của lòng mình, cậu là một đứa trẻ tốt, tôi cũng rất thích cậu, nhưng tôi cũng nghĩ nếu Tân Miêu đi theo cậu sẽ không phải chịu khổ cực, cũng không cần sống đầu đường xó chợ. Có thể con bé không qua được, nó không vượt qua được cái bóng của việc năm đó, cậu nói xem tôi phải làm sao?”