Văn hóa ngôn ngữ Việt Nam thực sự rất rộng và sâu sắc!
“Em vấn nên về chăm sóc đứa nhỏ thôi!”
“Muốn đi sao, nhưng cũng không dễ dàng như vậy được đâu, anh đã nói rồi mà, chờ em ăn no, thì cũng phải đến lượt anh được ăn no chứ.”
Người đàn ông này không do dự mà nói lên một câu đầy ẩn ý.
Bây giờ Hứa Trúc Linh muốn đi cũng không được, bàn tay to lớn của người đàn ông giống như một cái kẹp sät, dù cô có vùng vây như thế nào cũng không thế thoát ra được.
Cô bị kéo vào phòng ngủ, và bị anh ném lên giường.
Anh đặt đĩa trái cây xuống, sau đó nói: “Vợ ơi, anh đói rồi.”
“Anh… anh đói thì ăn hoa quả đi, anh nhìn em như vậy làm gì?”
Đôi mät phượng của anh sâu thăm thảm, không thể nhìn thấy đáy mắt, giống như vực sâu tràn ngập vẻ tĩnh mịch.
Cô vô thức nuốt nước bọt và lùi lại phía sau, nhưng người đàn ông đã xé toạc áo khoác, vội vàng đến mức không kịp cởi từng cái cúc, lộ ra dáng người cường tráng bên trong.
Trong những năm qua, anh đã phải chịu những vết thương lớn nhỏ, để lại những vết hằn không thể xóa nhòa trên cơ thể.
“Những cái… này còn đau không?”
“Anh không nhớ nguyên nhân vì sao mà có chúng rồi, vậy nên anh cũng không đau nữa.” Anh thản nhiên nói, coi như những vết sẹo này đều là thứ tầm thường, nhưng khi đó những vết thương anh.
Cô không phản kháng mà còn chủ động vòng tay qua cổ anh, hôn lên môi anh.
Cố Thành Trung nhận được hành động này đáp lại của cô, và thế là cuộc tấn công càng trở nên gay gắt hơn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cuối cùng cô nằm kiệt sức trong vòng tay của người đàn ông, nheo mắt nói: ‘Ayako Nikkeikawa có động tĩnh gì không?”
“Chắc là sắp rồi, cô ta đang chỉnh đốn nội bộ bên Phó Minh Nam, muốn bọn họ tới kiểm tra thăm dò bên anh trước, lại còn không muốn mất đi một tên lính nào, chuyện đâu có dễ dàng như thế chứ. Khương Tùng Anh đã tìm được người thay anh xử lý rồi, đám người Phó Minh Nam kia cũng không cần phải bận tâm nhiều, cuối cùng Ayako Nikkeikawa không có ai để thay mình xử lý nữa, cô ta nhất định sẽ không kiên nhãn được, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để giết anh. Anh đã dặn dò người ẩn nấp xung quanh rồi, đảm bảo cô ta chỉ có thể đến mà không thể rời đi.”
“Vậy thì tốt rồi, chỗ thuốc trên người anh không sao chứ?”
“Đã không còn tác dụng rồi, chô tiêu bản mẫu máu này đã đủ khiến cô ta bị tê liệt thần kinh rồi.”
Hứa Trúc Linh cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe thấy anh nói vậy, cô không biết rằng Cố Thành Trung cũng đã che giấu một chút.
Không phải Khương Anh Tùng sẽ đối phó với đám người cũ của Phó Minh Nam, mà là Bạch Nhược Minh Lan sẽ lấy thân phận của Sói đêm để đi thu phục bọn họ, bà ấy bỏ hết tất cả vì một người đã chết mà liều mạng.
Cộng với danh tiếng của Sói đêm trong tổ chức, đã tồn tại lâu dài, chỉ cần Bạch Nhược Minh Lan và Kỳ Thiên Minh ra tay thì nhất định sẽ thành công.
Vê phần đám người ô hợp còn lại kia, cũng không có gì phải lo lắng cả.