Câu nói trước nghe còn có thể chấp nhận, nhưng khi nghe đến câu phía sau lông mày của Diên liền nhăn lại.
Cậu ấy mới không muốn làm cái gì mà không phải đàn ông cũng chẳng phải phụ nữ kia đâu.
“Vậy sau này tôi có thể đến đây lúc nửa đêm không?”
“Không được.”
“Tại sao? Cậu cũng không có vợ, không có người giúp cậu làm ấm giường, cậu sẽ cảm thấy rất lạnh lẽo đói”
“Tôi không thiếu tiền tôi có thể mua một cái giường điều hòa nhiệt độ.”
“Đừng a, tôi miễn phí đó! Hàng tặng giao tận cửa, còn giúp cậu chăm đứa bé, cậu suy nghĩ lại đi! Úi úi úi, cậu đừng đi, tôi vẫn chưa nói xong mà…”
Thời gian trôi qua từng ngày, Risa mỗi ngày đều mạnh mẽ sung sức cùng luyện quyền cước công phu với Tomoka Tanikawa.
Ngắn ngủi một tháng mà trong lòng bàn tay đã xuất hiện những vết chai dày, không còn mềm mại nhẫn nhụi như †rước nữa.
Dáng người rắn chắc hơn, cũng thêm đầy đặn có lực hơn.
Cô ấy hiện tại không thể so chiêu cùng cao thủ, nhưng quật ngã vài tên côn đồ thì vẫn được.
Đến ngay cả Tomoka Tanikawa cũng rất kinh ngạc, bởi vì với thân thể của cô ấy, tốc độ như thế này là cực kỳ nhanh.
Anh ta cho rằng Risa kiên trì không được mấy ngày liên từ bỏ, không nghĩ rằng cô lại có thể kiên trì không từ bỏ hơn một tháng.
Không nói đến năng lực của cơ thể, trên phương diện kinh doanh cô cũng càng ngày càng thành thục, năng lực càng ngày càng cao, tối thiểu đã làm cho Yasui Yuuzora không tìm được khuyết điểm.
“Tanikawa, tôi chuẩn bị xin ông Yuuzora, đi London để bàn chuyện kinh doanh, tự mình đi, anh hãy mau chóng chuẩn bị máy bay cho tôi, càng nhanh càng tốt.”
“Cô chủ, cô đâu phải là đi bàn chuyện kinh doanh, tôi thấy cô là muốn đi gặp người nào đó phải không?”Tomoka Tanikawa trêu đùa nói.
Người phụ nữ ngã vào bể tình, toàn thân trên dưới đều là những tia sáng nhỏ màu hồng, nỗ lực biến bản thân trở lên tốt hơn.
Trên mặt cô ấy tràn đầy ánh sáng tự tin, khiến cho người ta rung động.
Risa nghe nói như thế, tức giận trừng mắt liếc anh ta một cái, lập tức chuẩn bị đi tìm Yasui Yuuzora, nhưng không ngờ Samegawa Akane cũng ở đây, cô không nghe được hai người họ nói gì, nhưng có thể nghe được âm thanh cuộc nói chuyện một cách mơ hồ.
Cô ấy lằng lặng đứng đợi ngoài cửa, đợi một lúc lâu Samegawa Akane mới đi ra.
Ánh mắt anh ta vốn trong trẻo lại lạnh lùng, trong phút chốc khi nhìn thấy Risa, ánh mắt liền trở nên ôn nhu ngay lập tức.
“Risa.’ Anh ta bước nhanh về phía trước, nghĩ muốn xoa đầu cô, giống như khi còn nhỏ.
Nhưng cô ấy lại đề phòng khi nhìn thấy mình, theo bản năng lùi về phía sau một bước, khẩn trương nhìn anh ta: “Sao anh lại tới đây?”
“Tôi vừa trở về cùng sứ đoàn, vân chưa kịp trở về chỗ ở, liền vội vàng đến đây xem em, em lại đối xử với tôi như vậy sao? Tôi còn mang những món đồ chơi và đặc sản địa phương về, đặc biệt đưa tới cho em.”
Anh ta ôn nhu tràn ra khắp mặt, nhưng không giấu được bi thương nhàn nhạt ở đáy mắt.
“Tôi biết, trong mắt em tôi luôn là một người kém cỏi, mấy năm nay ép buộc em lấy tôi, nhưng tôi đối xử tốt với em, là sự thật không thể nghi ngờ.