Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2480



Chương 2480

“Ừm, vậy mới giỏi.”

“Không còn sớm nữa, chúng ta phải về thôi.”

“Về gì chứ? Chuyện quan trọng nhất vân chưa làm mà?”

Lúc nói chuyên, bàn tay của người đàn ông bắt đầu xấu xa.

Âm thanh của anh dần trở nên mê hoặc: “Thấy em mệt mỏi, muốn để cho em ngủ một giấc ngon, nên anh mới nhịn đến bây giờ. Em cho rằng anh chỉ nói ngoài miệng thôi sao? Thuê phòng thì phải có dáng vẻ của thuê phòng, nếu không sẽ lãng phí tên.”

Nghe vậy Hứa Trúc Linh hơi dở khóc dở cười, khi nào thì anh tiết kiệm như vậy? Gòn tiếc tiền thuê phòng nữa chứ?

“Khuya rồi, phải về nhà thôi.”

Cô nhìn thời gian trên điện thoại, đã mười một giờ rồi, đủ thấy mình ngủ say bao nhiêu.

“Không, tối nay không về nhà, ngủ hở ngoài đi, sống một thế giới của hai chũng ta.”

Dứt lời, người đàn ông xoay người đè cô xuống dưới, hơi thở khổng lồ bao phủ lấy cô, cô biết mình trốn không thoát, cả đời này đừng mơ có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Cố Thành Trung.

Giống như Tôn Ngộ Không và Phật Tổ Như Lai vậy.

Nhất định sẽ trúng đích.

Cô cười: “Anh Trung, như vậy có phải không được hay hay không?”

“Chị Trung, em dẫn chứng ra xem nào, có gì mà không hay?”

Nói hết câu, đôi môi mỏng đã đè xuống, hôn lên cánh môi của cô, trăn trọc, dịu dàng quấn quýt.

Trong phòng mở đèn ở đâu giường, ánh đèn mờ mờ, khách sạn ở tâng tám mươi mất, xuyên quan những tầng mây, bên ngoài là một biển sương mù mênh mông, hệt như tiên cảnh.

Còn trong phòng, quấn quýt triền miên, rung động trái tim.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cung cùng hơi thở tình dục tràn ngập trong phòng cũng trôi qua.

Cố Thành Trung bế cô đi tắm, sau đó đưa quần áo đã được chuẩn bị cho cô, tất nhiên là váy ngắn lộng lẫy: “Đoàn Tử thích bú sữa, em sợ làm bẩn quần áo, lâu lắm rồi cũng không mua thêm quần áo mới. Chúng ta làm cha mẹ, có thể hy sinh cho các con, nhưng không thể hy sinh tất cả, chỉ xoay quanh các con. Chúng ta cũng phải có cuốc sống riêng của mình, hiểu không?”

“Biết rồi, hóa ra anh Trung thích váy dây? Váy gợi cảm thế này sao?”

“Hết cách, ai bảo sau khi em sinh Đoàn Tử, chỗ phải lớn đền lớn cả? Dáng người em, rất gợi cảm, cũng rất hoàn hả, thật là làm anh thèm đến nhỏ dãi.”

Anh hôm lên mặt cô: ‘Vốn dĩ anh đã sai nhà bếp của khách sạn chuẩn bị bữa tối từ sớm, nhưng giờ này rồi, coi như là ăn khuya đi. Dù thế nào thì đây cũng là một cuộc hẹ hò, không có các con, chỉ có thế giới của hai ta.”

Đúng lúc này, chuông cửa phòng khách vang lên, phục vụ đẩy xe đựng thức ăn vào, bày biện đồ ăn cho họ.

Hứa Trúc Linh thay xong quần áo đi ra ngoài, trong tay Cố Thành Trung đã có thêm một đóa hoa.

Big Hứa Trúc Linh kích động che lấy miệng, tuy không phải là lần đầu được nhận hoan, nhưng lần này là hoàn toàn năm ngoài tính toán.

“Cái này cũng cho em hả?”

“Hẹn hò thì phải ra vẻ của hẹn hò chứ, hoa thì tất nhiên phải dành cho người đẹp.”

— QUẢNG CÁO —