Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2516



Chương 2516

Ánh mắt của Phó Thiết Ảnh sáng lên, cũng không quan tâm cô nói thật hay giả, trực tiếp đưa đồ vày lòng ngực cô, sau đó vội vàng xoay người bỏ đi.

Dư Kiều Kiều lập tức há hốc mồm, cô thật sự chỉ thuận miệng nói, không ngờ Phó Thiết Ảnh lại rạch ròi như thế, cung không quay đầu lại.

“Anh Ảnh, nhiều đồ như vậy… Sao, sao em xách nổi đây.”

“Vậy cô bắt xe đi.”

“Trên thị bắt xe ở đâu?”

“Tự nghĩ cách đi, đừng tiếc tiền.”

Anh cũng không quay đầu lại, chạy một mạch trở về.

Bọn họ ra ngoài cũng chưa bao lâu, nên rất nhanh Phó Thiết Ảnh đã về.

Mà lúc này Chu Đình đã ra khỏi nhà vệ sinh, yếu ớt nằm trên ghết sô pha, cuộn người lại.

Cô đi ra đi vào nhà vệ sinh mấy lần, cúi cùng cũng không đi ngoài nữa, nhưng sau khi ra ngoài không hề bớt đau bụng, đau đến nối chết đi sống lại.

Trong bụng giống như là đang đánh nhau.

Cô đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, sắc mặc tái nhợt, cũng chỉ có thể cố nhịn.

Bây giờ ngay cả một ly nước ấm cô cũng không có để uống.

Phó Thiết Ảnh trở lại nhà họ Dư, nhìn thấy cô gái bé nhỏ nằm trên sô pha, vô cùng yếu ớt, trái tim thắt lại thật mạnh.

“Chu Đình, em sao rồi?”

“Nước, em muốn uống nước.”

Cô vô cùng khát nước, yếu ớt nói.

Anh ta lập tức đi rót một ly nước ấm, còn thử nhiệt đồ rôi mới đứa cho cô ấy.

Sau khi cô uống nước ấm xong, cũng khỏe hơn một chút, cô nói: “Sao…

sao anh lại về rồi? Mua đồ xong hết chưa? Mấy món đồ cho ngày mai, đều cần rất gấp, dùng sao ngày làm tang lễn cũng đã được quyết định rồi.”

Cô lải nhải, vẫn quan tâm đến chuyện ngày mai.

Anh ta trờ về với đôi tay trắng, chẳng có thứu gì.

Anh trực tiếp ngồi xuống bế cô lên, lao ra khỏi nhà.

“Anh… anh muốn đưa em đi đâu?”

“Đi bệnh viện, em thế này sao mà chịu được?”

“Chẳng… chẳng qua là em ăn không quen đồ ở đây thôi, hai người cũng không sao, chỉ có em là có chuyện. Vì chuyện nhỏ này, anh đưa em tới bệnh viện, vậy thì trông em rất khác người.

Em không muốn bị Dư Kiều Kiều đó khinh thường đâu, cô ta chắc chắn sẽ chê cười em…”

Cô giấy dụa, muốn thoát khỏi cái ôm của anh.

Phó Thiết Ảnh nghe vậy nhíu chặt chân mày, giọng nói thâm thấp có chứa sự tức giận.

“Ngoan nào, đừng động đậy, nghe lời người đàn ông của eml Em đã thành ra thế nào rồi, mà còn lo lắng những chuyện này!”

Cũng may bệnh viện cũng không xa lắm, anh ta ôm cô ấy chạy như điên tới.

— QUẢNG CÁO —