Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2585



Chương 2585

Trước đây anh ấy không như vậy, anh ấy cũng không bao giờ để ý hơn ba mươi tuổi kết hôn có con, tuổi tác cách biệt lớn, đặt trong mắt người ngoài, cũng sẽ không có ai nói anh trâu già thích gặm cỏ non gì đó.

Nhưng bây giờ, anh ấy lo trước tính sau, vậy mà lại xem sách bảo dưỡng sức khỏe, đây không phải là chuyện người bốn năm mươi tuổi mới bắt đầu cân nhắc sao?

Cô cũng có thể hiểu, anh ấy lo lắng cho mình.

Sợ rằng anh ấy đi trước, để lại một mình mình cô đơn.

Anh ấy không hề sợ sinh tử, chỉ sợ tương lai của mình quá cô đơn.

Nghĩ đến đây trong lòng cô liền khó chịu.

Buổi tối quay về phòng, Cố Thành Trung vẫn đang rửa bát.

Cô đứng trên ban công, bỗng suy nghĩ không biết bay bao xa, cho đến lúc Cố Thành Trung quay lại lúc nào cũng không biết, biết rằng anh ôm mình từ phía sau thì cô mới phản ứng lại.

“Anh làm xong chưa?”

“Sao lại ngây người đứng trước cửa sổ hóng gió? Lỡ bị cảm thì phải làm sao?”

“Cố Thành Trung… Anh có nghĩ đến một vấn đề, anh dưỡng sinh rồi, em cùng anh dưỡng sinh, em cũng sẽ sống rất lâu rất lâu, đến lúc đó chúng ta vẫn một trước một sau thì phải làm sao?”

Lời này là để hỏi Cố Thành Trung.

Anh mím môi đáp: “Vậy cũng tốt, ít nhất anh cũng có thể có em thêm nhiều năm nữa, đến lúc đó không chừng ba đứa nhỏ nhà mình đều đã thành gia lập nghiệp, đã có cháu, trong lòng em có luyến tiếc mà không nỡ chết đi.”

“Nhưng không có em, chúng nó đến từ đâu? Chúng ta có thể chú ý thỏa đáng, nhưng đừng làm quá là được, nếu không cuộc sống sẽ ràng buộc ở khắp mọi nơi, có ý nghĩa gì. Anh cũng đã suy nghĩ về vấn đề này, nếu như so với anh sớm hơn rất nhiều, anh nguyện cùng em rời khỏi, cách suy nghĩ này anh chưa từng thay đổi.”

“Nhưng anh, không muốn để em chết…”

Giọng nói của Vệ Thành Trung trâm thấp, khàn khàn, văng vắng bên tai khiến trái tim cô như thắt lại.

Cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào.

Cô quay lại ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào vòng tay anh, lắng nghe tiếng tim anh đập mạnh.

Vành mắt ngấn lệ trong vô thức, nước mắt thấm ướt quần áo anh.

Cố Thành Trung xoa đầu cô, trâm ngâm nói: “Trúc Linh, anh rất cám ơn em, em khiến cho cuộc đời anh ấm áp, tuổi tác không chỉ là giới hạn của các con số, mà còn là thời gian chúng ta ở bên nhau.” “Anh sợ các con lớn, anh sợ tổ chức sinh nhật cho em, tổ chức sinh nhật cho mình. Nhìn Phó Lâm và Chu Đình bên nhau khó khăn vất vả như vậy, anh càng thêm bất an. Anh hơn em mười tuổi, trước đây cảm thấy chẳng có gì không tốt, vừa hay anh trưởng thành và ổn định, sự nghiệp thành công, còn em thì trẻ đẹp và ngây thơ. Chúng ta là duyên trời định. Nhưng bây giờ, anh thấy anh trước đây thực sự quá đơn giản”

“Nhưng anh cũng cảm ơn ông trời đã cho anh gặp em trong đời, dù đã 28 tuổi nhưng còn hơn là muộn hơn nữa”.

Hứa Trúc Linh nghe vậy liền nói: “Cố Thành Trung, chúng ta hãy trải qua mỗi ngày thật vui vẻ nhé, không nghĩ tới chuyện sinh tử ly biệt, chuyện đó còn cách chúng ta mấy chục năm nữa! Nếu bây giờ than thở thì ngày nào cũng buồn tẻ, ngột ngạt.”

“Sau này, chúng ta sẽ uống canh trước khi ăn cơm, và đi dạo sau bữa tối.

Anh tập thể dục và em sẽ theo anh.

Không uống rượu, hút thuốc, thức khuya, không mệt mỏi, luôn luôn vui vẻ được không?”

— QUẢNG CÁO —