Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2602



Chương 2602

Bên ngoài cũng có đời đồn thổi, nói cô của cô mệnh sát tinh, khắc chồng khắc con, những người thân thiết với bà chắc chắn không có kết cục gì tốt.

Tang lễ chưa xong, ông bà Trình đã yêu cầu cô của cô ly hôn, họ kiên trì đến nỗi đưa đơn tới tòa.

Con trai không còn, hương khói đời sau cũng không còn, bọn họ không quan tâm tới việc cãi nhau trở mặt với nhà họ Thích.

Trước khi tang lễ kết thúc, Thích Vận đã bị cưỡng ép ra đến nhà họ Thích, mà sắc mặt hai người chú nhà họ Thích càng lúc càng xấu, không để ý đến cô của cô buồn bã, chỉ muốn ở riêng, bọn họ muốn nhà họ Trình bồi thường một khoản phí.

Thích Tuấn đón em gái mình về nhà, bỏ qua những lời đồn thổi, mặc kệ hai đứa em mình gây sự với nhà họ Trình.

Thích Vận không nói nhiều về việc rời khỏi nhà họ Trình, lý do bà nhất quyết ở lại đó chính vì Trình Thịnh, vì thế dù bố mẹ chồng dùng sắc mặt gì đối với bà, bà cũng có thể chịu đựng.

Hiện giờ Trình Thịnh đã qua đời, bà không còn lưu luyến nữa.

Bà chỉ yêu người khi còn sống, người đã chết, đốt thành nắm tro tàn, giờ khóc sướt mướt có nghĩa gì nữa?

Có đôi khi, nỗi buồn không thể hiện cho điều gì.

Nỗi buồn câm lặng.

Thích Vận Xuyên bên cô của anh cả ngày, Chu Đình cũng thỉnh thoảng chăm sóc bà.

Thích Tuấn đối xử với cô em gái của ông càng tốt, một ngày ba bữa đều do tự ông làm, chỉ mong bà có thể ăn nhiều thêm một chút.

Điều hiếm thấy chính là việc Lư Thanh Vân mấy ngày nay không đến công ty, mà ở nhà với Thích Vận, khó có được thời gian một nhà bốn người tụ tập đông đủ như vậy.

Lư Thanh Vân vừa về đến nhà đã cảm thấy gò bó, vì bà không có chuyện gì để làm.

Giặt quần áo nấu cơm, không rồi.

Cùng con mình tâm sự, đương nhiên không nữa.

An ủi Thích Vận, bà không biết mở miệng từ đâu.

Bà dường như đánh mất năng lực xã giao, dù trên bàn đàm phán, bà có thể khẩu chiến với người khác.

Trên bàn rượu, bà cũng có thể hạ gục đám lão già kia.

Thế nhưng về đến nhà, khiến cho bà cảm thấy khó chịu bất an, không biết mình nên làm cái gì, bởi vì Thích Tuấn bận rộn ra ra vào vào. Bà không hiểu nổi, trong nhà có người hầu, sao phải tự mình làm những chuyện như thế?

“Em có thể giúp việc gì không?”

Lư Thanh Vân nhịn không nổi, nhìn về phía Thích Tuấn.

“Em biết nấu cơm sao?”

“Không”

“Vậy em ra chơi với Thích Vận đi.”

“Hai đứa nhỏ đều ở đây, em đi rồi, cũng không biết làm gì.”

“Vậy em, ở lại với anh đi…”

Thích Tuấn mím môi, ánh mắt sáng rực nhìn rơi trên người cô.

— QUẢNG CÁO —