Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2802



Chương 2802

Sức mạnh của tình yêu, sắt thép trong chớp mắt cũng biến thành ngón tay mêm mại.

Kỷ Nguyệt Trâm dọn dẹp chén đũa xong, lại đi phòng anh ta, có bác sĩ chăm sóc nê cô ta cũng yên tâm hơn.

“Này, tôi về đây.”

“Nhanh vậy sao?”

William nghe được lời này, trong lòng có chút mất mát.

“Ừm, nếu anh trai tôi biết tôi tới đây chắc chăn anh ấy sẽ lo lắng. Tôi phải đi về, anh nhớ chú ý an toàn.”

“Tôi tìm người đưa về, có vẻ gân đây không yên ổn lắm.”

“Không sao đâu, tôi tự gọi xe về là được.”

Cô ta vẫy vấy tay, sau đó xoay người rời đi.

William nhìn theo cô ta rời đi, Kỷ Nguyệt Trâm vừa đi thì David đã không nhịn được đi đến xem trò vui.

“Người trong lòng đi rồi sao? Không đưa về à?”

“Không được, như vậy quá mức rõ ràng.”

“Thế nào? Còn nghĩ từng chút một ca David nhướng mày nói.

William chỉ im lặng không nói, đôi mắt anh ta hiện lên đầy ẩn ý.

Kỷ Nguyệt Trâm về đến nhà, Kỷ Thiên Minh chưa trở về nên cô ta nấu sẵn cơm chiều, chờ đến khi đồ ăn bị lạnh đi vô số lần, anh ta cũng chưa trở về.

Gọi điện thoại cho anh ta, cũng không ai bắt máy, một mình cô ta ở nhà có hơi sợ hãi.

Cô ta gửi tin nhắn cho Kỷ Thiên Minh, nhắn anh trai trở vê sớm chút, ở nước ngoài một mình cảm thấy cô độc, lo lắng hơn là Kỷ Thiên Minh bên ngoài làm việc sẽ gặp chuyện gì nguy hiểm.

Đêm khuya tĩnh lặng, đồng hồ treo trên tường chỉ về phía một giờ sáng.

Kỷ Thiên Minh mệt mỏi trở về, phát hiện phòng khách còn đèn sáng.

Anh ta hơi nhíu mi chẳng lẽ giờ này cô ta còn chưa ngủ sao? Anh ta đi tàu xe mệt mỏi vấn luôn không nghỉ ngơi đầy đủ, đã bôn ba liên tục hai ngày hai đêm cho nên buổi tối trên đường trở về anh ta ngủ quên mất.

Chờ anh ta ngủ dậy, phát hiện điện thoại có vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Anh ta muốn gọi lại, nhưng sợ cô ta ngủ rồi nếu gọi sẽ đánh thức cô ta.

Nghĩ mình sẽ nhanh chóng trở về, cho nên cố nén lại.

Anh ta mở cửa đi vào, phát hiện bóng dáng nhỏ bé cuộn tròn trên ghế sô pha ngủ.

Trên bàn ăn có vài món ăn gia đình, đều món sở trường của cô ta.

Kỷ Nguyệt Trâm còn nhớ rõ anh ta thích ăn gì, chuẩn bị hai bộ đồ ăn.

Từ khi cô ta đến, anh ta cũng không chăm sóc tốt cho cô ta, chạy tới chạy lui chắc chắn cô ta sẽ cảm thấy cô đơn.

Nghĩ đến như vậy, trong lòng có chút không đành.

Kỷ Thiên Minh thật cẩn thận đi đến bên người cô ta, muốn ôm cô ta về phòng ngủ.

Kỷ Nguyệt Trâm ngủ chưa sâu, cảm nhận được khác biệt, mơ màng xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ. Cô ta nhìn Kỷ Thiên Minh một cái, ôm lấy cổ anh ta: “Cuối cùng anh cũng đã về rồi, anh có biết em rất lo lắng cho anh hay không?

 

— QUẢNG CÁO —