Kỷ Nguyệt Trâm nghe vậy thì nhún vai nói: “Tớ không biết, anh ấy nói gì thì là cái đó, xem ra… thích anh ấy cũng không tệ. Dù sao cũng không phải là anh chị em ruột đúng không? Được rồi, không nói về chuyện đó nữa. Trước đây tớ đã đọc qua tin tức, không ngờ hai người lại nổi tiếng như vậy, lại được quảng cáo là trở thành vợ chồng gương mẫu, được đông đảo người hâm mộ trên mạng.”
“Trời ơi, tớ thật là ngưỡng mộ quá.
Đàn ông tốt như vậy là quốc gia phát sao? Làm sao mà cậu nhặt được vậy, nếu để mối tình này viết thành truyện chắc chắn sẽ có rất nhiều người xem.”
Kỷ Nguyệt Trâm cười nói, tính tình của cô ta không thay đổi chút nào, cô ta vân sống động như vậy .
Hứa Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy điều này. Xem ra Kỷ Thiên Minh đã không quá khắc nghiệt mà đối xử với cậu ấy rất tốt, ít nhất cũng không khiến cậu ấy cảm thấy khó chịu lúc này.
“Có lẽ kiếp trước mình đã giải cứu ngân hà nên giờ mới tìm được một người bạn trai tốt như vậy. Thấy cậu vẫn ổn thật là tốt quá, hy vọng cậu sẽ sớm bình phục.”
“Yên tâm đi, bác sĩ nói rằng tớ là một kỳ tích, bị thương đến não mà lại khỏi nhanh như vậy, qua vài ngày nữa là có thể bước xuống giường bay nhảy rồi.
Đến lúc đó tớ muốn mời cậu tụ họp cùng đi ăn tối. Tớ luôn cảm thấy… có rất nhiều điều muốn nói với cậu, cậu không phải là chị em thất lạc nhiều năm gì của tớ đó chứ?”
“Có thể xem là vậy, đúng là chị em.”
Họ đã hoán đổi cuộc đời cho nhau.
Kỷ Nguyệt Trâm… mới thật sự là Hứa Trúc Linh.
Nếu họ không hoán đổi danh tính, đời này cô ta sẽ không bao giờ gặp được Cố Thành Trung.
Kỷ Thiên Minh cũng không có cách nào giữ Kỷ Nguyệt Trâm.
Rốt cuộc là trời xui đất khiến hay là vận mệnh không thể đoán trước được, từ sớm đã được quyết định.
Cô cần gặp Cố Thành Trung nên mới trở thành Hứa Trúc Linh. Trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc đẩy ra mây mù thấy trăng sáng. Trải qua trăm cay ngàn đắng, rốt cuộc cũng đẩy được mây mù ra để nhìn thấy ánh sáng mặt trăng.
Đôi khi số phận thật bí ẩn và khó tin.
Khi cả hai đang nói chuyện vui vẻ thì bên ngoài lại xảy ra mâu thuần.
Kỷ Thiên Minh đã chào hỏi tất cả những người anh ta biết. Ai đến đều sẽ vang rộng hai tay nghênh đón.
Đến thì cứ quản tốt cái miệng, chuyện gì cũng dễ nói, không đến thì thôi.
Ngay cả khi đám cưới này không nhận được sự chúc phúc từ một người nào, anh ta vẫn nhất quyết kết hôn với Kỷ Nguyệt Trâm.
Nhưng vừa quay lại, nhìn thấy Cố Thành Trung ở cửa, trong lòng lập tức dấy lên một hồi chuông báo động. Anh ta cho rằng Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh đến đây để nói cho Kỷ Nguyệt Trâm biết sự thật.
Trước khi Cố Thành Trung kịp giải thích thì hai người đã đánh nhau.
Bảo vệ ở cửa tất nhiên giúp Kỷ Thiên Minh cùng nhau chèn ép Cố Thành Trung.
Khi họ đi ra ngoài thì những người khác đều năm trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
Hai người túm lấy cổ áo của nhau, mặt biến sắc. Cố Thành Trung bị nghiêm trọng hơn một chút, dù sao cũng là một đám người đánh với một người.
“Tôi đã cảnh cáo anh, vợ chồng các người đừng quá đáng!”
“Anh bình tĩnh đi, nhỉn anh bây giờ có khác gì chó điên?”