Bởi vì lời nói của Kỷ Nguyệt Trâm, nụ cười trên mặt Kỷ Thiên Minh lập tức biến mất.
Anh ta ôm lấy Kỷ Nguyệt Trâm, đưa bàn tay to vuốt ve tóc cô ta, giọng trâm và mạnh mẽ.
“Dù cho… thật sự có quả báo ứng thì cũng anh cũng sẽ chấp nhận. Anh tin ông trời có mắt, có thể nhìn ra ai đúng ai sai.”
Dù cho bọn họ ở bên nhau có vi phạm đạo lý của trời thì anh ta sẽ chịu hết quả báo. Cô ấy không biết gì cả, đừng làm tổn thương đến cô ấy.
“Không, anh có thể sống đến chín mươi tuổi.”
Cô ta cười nói.
“Ừ, chúng ta sẽ sống bên nhau lâu dài.”
“Kỷ Thiên Minh, em muốn ăn quà vặt và xem phim truyền hình Hàn Quốc.”
“Được rồi, anh sẽ mua cho em.”
“Lần sau họ đến thăm em anh không thể ra tay như vậy. “
“Anh biết rồi, sẽ không như thế nữa.”
“Anh cứ nghe lời như thế nha? Trước đây chưa kết hôn, anh là anh trai em và em nghe lời anh. Nhưng sau khi kết hôn em là vợ anh và anh chuyện gì cũng phải nghe em có được không? “
“Được rồi, em nói gì cũng được. Bây giờ anh nguyện ý chuyện gì cũng nghe em.”
Kỷ Thiên Minh nhìn ánh mắt cô ta, rất dịu dàng. : Cô ta không thể chịu đựng được nữa, cảm thấy mình phải là một người rất hạnh phúc, có thể gặp được một người anh trai tốt như vậy trong cuộc đời này.
Cho cô ta vô vàn yêu thương, tích lũy cả đời, cho dù… cô ta có suy nghĩ gì về người tên “William’, nhưng chuyện cũng đã qua rồi.
Cô ta cũng rất vui khi làm cho Kỷ Thiên Minh hạnh phúc như vậy.
“Đi mua đồ ăn vặt đi, em sẽ đợi anh.”
Nghe xong Kỷ Thiên Minh lưu luyến không muốn rời đi, tựa hồ không muốn xa cô ta dù là trong chốc lát.
Sau khi anh ta đi, cô ta nằm trên giường một mình, chớp mắt nhìn trần nhà.
Cô ta rất vui vì Kỷ Thiên Minh hạnh phúc.
Nhưng đồng thời trong lòng dường như có chút mất mác.
Như thể có một miếng thịt trên trái tim đang thối rữa từng chút.
Ngay sau đó Kỷ Nguyệt Trâm được xuất viện và chuyển đến chỗ của Kỷ Thiên Minh. Nơi đó có mọi thứ cô ta cần, vì vậy cô ta không cần phải quay lại nhà để lấy vật dụng.
Những chuyện còn lại đều có Kỷ Thiên Minh chuẩn bị thỏa đáng, chỉ có áo cưới là không vội vàng. Anh ta hy vọng Kỷ Nguyện Trâm sẽ tự mình chọn, chọn một trong những bộ bản thân cô †a yêu thích nhất và mặc nó gả cho anh †a.
Kỷ Nguyệt Trâm vốn dĩ muốn ở nhà, không thèm quan tâm đến bất cứ việc nào. Nhưng vì Kỷ Thiên Minh bướng bĩnh thúc giục cho nên phải đi ra ngoài.
Cô ta cảm thấy nhàm chán khi đi chọn váy cưới một mình, vì vậy cô ta đã kéo theo Hứa Trúc Linh.
Kỷ Thiên Mình đi cùng Kỷ Nguyệt Trâm đến nhà họ Cố để tìm người, nhưng Gố Thành Trung không muốn, anh sợ rằng Kỷ Thiên Minh sẽ bất ngờ phát điên rồi làm tổn thương đến cô.
Kỷ Thiên Minh có chút bất lực nói: “Cố Thành Trung, trước đây tôi có xúc phạm anh, thật sự xin lỗi anh, nếu anh tức giận cứ đánh lại, tôi cũng không có gì để nói, mọi người đều là đàn ông với nhau.”